"Ý tưởng đấy ạ, buổi sáng thể bán đồ ăn sáng như bố cháu, trưa và tối bán cơm. Mùa đông mùa hè thể bán thêm món theo mùa, chắc chắn . Chỉ điều sẽ vất vả."
"Vất vả sợ, chỉ lo bao giờ, nhiều thứ , rủi ro cao. Quan trọng nhất là tay nghề . Nên tính hết đợt lạnh sẽ xin thuê ở tiệm cơm."
"Cậu định học lỏm nghề ạ?"
Tôn Hải gãi đầu, cháu gái trúng tim đen nên ngượng. "Cậu nghề, cũng chẳng chỗ học, chỉ còn cách đấy thôi."
Thực kiếp Tô Mẫn từng ở khách sạn, cũng chút ít. tay nghề nấu nướng thì học lỏm mấy vì khách sạn lớn, bếp là nơi thể tùy tiện .
"Cậu cứ học nghề , chừng nào thạo bàn tiếp chuyện mở quán. Đừng thấy cháu nhỏ, cháu để ý lắm đấy, góp ý kiến ."
Tôn Hải : "Cậu dám chê ý kiến của cháu, mấy món kiếm tiền bây giờ là ý tưởng của cháu còn gì."
Tô Mẫn ngượng, ý tưởng của cô, là đúc kết từ kinh nghiệm của quần chúng nhân dân cả đấy chứ.
Nếu tìm hướng đúng đắn, vài năm nữa kinh tế đất nước phát triển, chắc chắn sẽ phất lên. Cô nhớ rõ thập niên 90 là thời điểm đại gia mọc lên như nấm, cơ hội ăn nhiều vô kể.
mà... cô ngước Tôn Hải: "Cậu ơi, chẳng bảo học , buôn bán thì học hành thế nào?"
Cô nhớ ước mơ trở thành sinh viên là nỗi day dứt của suốt kiếp .
Ánh mắt Tôn Hải thoáng buồn nhưng vẫn : "Cậu nghĩ kỹ , tuổi còn cắp sách đến trường cũng ngại. Thôi cứ kiếm tiền cho giỏi, lấy vợ sinh con, nuôi con học đại học cũng thế cả thôi."
Đời khổ vì thất học, đời cũng khổ theo. Sau cho con cái ăn ngon mặc , học hành t.ử tế.
Tô Mẫn cúi đầu tiếp tục xiên thịt. Một lúc , cô ngẩng lên rạng rỡ: "Cậu ơi, cháu sẽ thi đỗ đại học."
Nhất định đỗ đại học, để thành tâm nguyện của cả cô và .
Bà ngoại Tôn về quê hôm 14 tháng Giêng.
Bà tuy quyến luyến rời , nhưng cũng nhớ nhà. Nhất là sắp đến rằm tháng Giêng, theo lệ cũ về quê cúng bái.
Tôn Hải cũng về cùng bà ăn rằm, hẹn 16 lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-111.html.]
Sau khi bà và về, Tôn Thu Phương bắt đầu bánh trôi bánh chay bán rằm.
Khách đến thấy cửa hàng bán cả bánh trôi, giá rẻ nên tiện tay mua luôn.
Tay nghề Tôn Thu Phương khéo, bánh nặn đều tăm tắp, tròn vo. Tô Mẫn gợi ý thêm nhiều loại nhân khác . Khách mua về ăn thấy ngon giới thiệu cho khác.
Bán bánh trôi tuy lời lãi nhiều, nhưng đều ấn tượng rằng Siêu thị Vinh Phương cái gì cũng , cần gì cứ đó là mua .
Tối rằm, nhà nghỉ bán sớm, cả nhà quây quần nấu bánh trôi ăn.
Ăn xong, ba rủ trung tâm thành phố xem hội. Ngày thường bận tối mắt tối mũi, Tết nhất cũng nghỉ, hiếm khi dịp cả nhà chơi vui vẻ thế .
Tô Mẫn cũng trẻ con một hôm, giữa bố , mỗi tay khoác một . Chốc chốc bố, chốc chốc , nụ môi tắt.
Ngày khai giảng, Tô Mẫn dậy sớm, soạn cặp sách chạy sang rủ Liêu Chiêu Đệ học.
Ngày đầu tiên học , ai cũng đến sớm. xem chừng tư tưởng vẫn còn ăn Tết, túm năm tụm ba kể chuyện vui ngày Tết.
Tô Mẫn về chỗ, lau bàn xong tiện tay lau luôn bàn ghế cho Tiết Miễn.
Tô Văn Văn từ xa thấy, tức đến méo cả miệng.
" là đồ nịnh bợ, chỉ giỏi lấy lòng khác."
Bạn học bên cạnh thấy cô c.h.ử.i đổng, với ánh mắt quái dị chỗ khác tiếp tục chuyện, chẳng thèm để ý.
Từ vụ Tô Văn Văn gây sự khiến Tiết Miễn đổi chỗ, cả lớp đều ưa cô . Nhất là khi tin đồn chính Tô Văn Văn là tố cáo Tô Mẫn gian lận, càng tẩy chay cô dữ dội.
Trẻ con tuổi tuy phân định rõ trắng đen, nhưng cực ghét kẻ mách lẻo lưng. Bản chúng thể ai đó, nhưng ghét nhất đứa nào hại bạn bè.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đặc biệt Tiết Miễn và Tô Mẫn là hai học sinh giỏi nhất lớp, Tô Mẫn tuy ít chơi đùa nhưng hòa đồng, lễ phép, bao giờ thấy cô chủ động trêu chọc Tô Văn Văn, là Tô Văn Văn gây sự . Mọi thường thiện cảm với học sinh giỏi, nên đều cho rằng Tô Văn Văn ghen ăn tức ở.