Cả lớp liếc khuôn mặt hậm hực của Tô Văn Văn, dáng vẻ điềm tĩnh sách của Tô Mẫn, đều chuẩn xem kịch .
Lát Tiết Miễn bước .
Dù mặc đồng phục nhưng vẫn nổi bật, trai hơn hẳn đám con trai trong lớp.
Mấy bạn nữ còn e thẹn, dám thẳng, chỉ dám liếc trộm.
Vừa trai học giỏi nhất lớp, cách xa vời quá.
Tiết Miễn để ý ánh mắt khác, vui vẻ chỗ.
Tô Mẫn thấy chẳng thèm kiểm tra ghế phịch xuống, thầm nghĩ, cái đồ ngốc , nếu cô lau thì dính đầy bụi .
"Cậu ăn Tết thế nào? Tớ ở nhà chán c.h.ế.t . Bố tớ về, chỉ tớ với ông bà nội và thôi."
Vừa xuống, Tiết Miễn tíu tít kể lể.
Tô Mẫn gật đầu: "Cũng ."
"Ừm." Tiết Miễn thấy cô kiệm lời thì hụt hẫng, chợt nhớ điều gì, ngập ngừng: "Bức tranh tớ vẽ ... thấy chứ?"
"À, bức tranh đó hả? Đẹp lắm, tớ dán lên tường ."
Tiết Miễn ngạc nhiên: "Cậu thấy thật á?"
"Ừ, vẽ mà." Tô Mẫn thấy nên thật, hơn nữa trẻ con tuổi cần khích lệ.
Quả nhiên, Tiết Miễn toét miệng, cứ như lì xì to: "Hôm nào tớ dạy vẽ nhé."
Cả buổi sáng Tiết Miễn tâm trạng phơi phới, hiếm khi vẽ vời linh tinh mà chăm chú giảng.
Thầy Ngô thấy Tiết Miễn lên bảng chăm chú thì giật , tưởng gì sai sót, sờ mặt lén kiểm tra khóa quần, thấy thứ bình thường mới an tâm giảng bài tiếp.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tan học, Tô Mẫn Tô Văn Văn chặn đường.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe như kẻ thù của cô ả, Tô Mẫn ngán ngẩm đảo mắt.
Với cái tính nết , Tô Văn Văn mà nên thì cô đầu xuống đất.
"Lại chuyện gì nữa đây? đang vội về ăn cơm, rảnh tiếp chuyện cô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-112.html.]
"Tô Mẫn, tại mày hại tao, bố tao mới cãi với tao. Tại mày hết!"
Tô Văn Văn òa nức nở.
Tô Mẫn bắt đầu mất kiên nhẫn. Cô học để thi đại học, để mở mang tri thức, chứ đến trường để ngày nào cũng Tô Văn Văn phiền.
"Bố cô cãi thì liên quan gì đến , cô giỏi đổ thừa thật đấy. Tô Văn Văn, cô tưởng dễ bắt nạt lắm hả? Một hai , cô thấy phiền nhưng phiền đấy."
"Chính tại mày!" Tô Văn Văn chỉ tay mặt cô, "Nếu mày tố cáo tao lấy tiền hôm Tết thì bố tao mắng tao, tao cũng cãi với ông vì tao. Tại mày, tất cả là tại mày!"
Tô Văn Văn càng càng to.
Mấy bạn học về muộn ngang qua tò mò ngó.
Tô Mẫn lạnh lùng : "Cô dám thề chuyện đó do cô ? Cô vu oan cho , để mắng , thì tại thể sự thật? Tô Văn Văn, đừng tự cho là cái rốn của vũ trụ. Không ai cũng chiều chuộng cô, nhường nhịn cô, chịu thiệt thòi vì cô . Cô thì cô chịu trách nhiệm. Cô cứ việc trách nếu , quan tâm. nếu cô còn tìm gây sự, sẽ cho cả lớp quan hệ của chúng , và kể cho họ chuyện cô từng hãm hại thế nào."
Cô quan tâm bạn bè nghĩ gì, nhưng cô tin Tô Văn Văn thì .
Loại như Tô Văn Văn, chuyện giữ tiếng thơm.
Tô Văn Văn lời đe dọa của Tô Mẫn cho nín bặt.
Cô vốn định tìm Tô Mẫn trút giận. Nếu lúc đó Tô Mẫn vạch trần, cô mắng, gia đình xào xáo.
Từ bé đến lớn ai cũng chiều cô . Dù cô sai, ông bà ngoại cũng bênh vực. Dựa mà loại như Tô Mẫn dám tổn thương cô .
Mấy ngày nay ở nhà càng nghĩ càng uất ức, nên đến trường cô định tìm cớ mắng Tô Mẫn một trận.
Không ngờ Tô Mẫn dám đe dọa ngược .
Nghĩ đến cảnh cả lớp chuyện thì chỉ trỏ, Tô Văn Văn dám ho he nữa, chỉ trừng mắt Tô Mẫn.
Thấy Tô Văn Văn nín, Tô Mẫn bỏ thẳng. Cô rảnh đôi co. Thời gian của cô là mượn của ông trời, thể lãng phí mấy trò trẻ con .
Trưa về nhà, chỉ Tôn Thu Phương và Tôn Hải ở nhà. Tô Trường Vinh vẫn trông cửa hàng như thường lệ.
Trong bữa cơm, Tôn Hải ý định của : buôn bán dạo nữa mà xin ở nhà hàng. Cậu hỏi thăm một nhà hàng lớn, họ đang tuyển phụ bếp, thử sức.