"Tiểu Mẫn, ngây ngô cái gì thế?"
Tiết Miễn chán nản chọc chọc tay Tô Mẫn, lôi tuột cô từ trong mộng trở về.
"Có gì ." Tô Mẫn cúi đầu lật sách.
"Tớ tin." Tiết Miễn nghiêng đầu cô, "Vừa nãy tớ thấy méo cả mồm, c.h.ế.t ."
Tô Mẫn quen với việc thỉnh thoảng buông một câu chọc tức , nên chẳng hề giận.
Tiết Miễn thấy cô thờ ơ, cau mày: "Cậu căn bản chẳng coi tớ là bạn, chuyện vui cũng kể cho tớ."
Đã sắp mười lăm tuổi mà tính tình vẫn trẻ con thế .
Tô Mẫn xoa thái dương, cái mỏ đang bĩu của Tiết Miễn, cảm thấy bất lực. Cô cúi đầu ghé sát thì thầm: "Được , tớ cho , tớ yêu ."
"Có yêu thì gì mà vui." Tiết Miễn nheo mắt, đôi ngươi sáng ngời Tô Mẫn như kẻ ngốc.
"Cậu hiểu thì đương nhiên . Tớ vui cho tớ ?" Với khác, yêu đương là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa, nhưng với cô, đây là đầu tiên trong cả hai kiếp . Tận mắt thấy thương yêu bên cạnh, cô vui mừng từ tận đáy lòng.
Tất nhiên những chuyện thể với Tiết Miễn. Cô thầm mặc kệ . Sắp thi cuối kỳ , kỳ thi quyết định việc phân lớp năm lớp 8, cô tranh thủ học.
Tiết Miễn thấy cô cắm cúi sách, trong lòng hụt hẫng.
Thực cũng chẳng Tô Mẫn nghĩ gì, chỉ chuyện với cô, mỗi cô để ý đến là trong lòng bực bội.
Yêu đương thì gì ghê gớm, cũng yêu . Chỉ là yêu thôi mà, cần gì vui thế?
Tô Mẫn tuy Tiết Miễn đang buồn bực nhưng cũng nghĩ nhiều. Tiết Miễn là đứa trẻ từng chịu khổ, ở nhà là "tiểu bá vương", tính tình nhạy cảm, giận dỗi. Cũng may cô trẻ con thật sự nên vẫn chịu đựng .
Tối tan học về nhà, Tô Mẫn cửa hàng bài tập. "Cậu nhỏ hôm nay chơi về ạ?"
Hôm nay Tôn Hải nghỉ, nhưng hẹn hò từ sớm.
Tôn Thu Phương cảm thán, đúng là men tình yêu khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-117.html.]
Tô Trường Vinh cũng chuyện Tôn Hải yêu, hỏi: "Bà tìm cơ hội hỏi xem Tiểu Hải định bao giờ đám cưới."
"Thế thì còn sớm quá, mới bắt đầu tìm hiểu mà."
"Cũng sớm , Tiểu Hải cũng tuổi . Hơn nữa nếu ở quê mối thì chỉ mấy ngày là chuẩn cưới xin . Tiểu Hải cưới thì còn tốn thời gian chuẩn nữa."
Tôn Thu Phương cũng thấy lý. Nghĩ bụng hôm nào tìm Tôn Hải hỏi xem. Bố ở bên cạnh, bà chị cũng quan tâm nhiều hơn. Nếu thằng em ngốc nghếch bao giờ mới lấy vợ.
Tô Mẫn thấy sớm. Hai tiếp xúc nhiều, mới yêu hơn một tháng, nên tìm hiểu thêm cho kỹ.
Tối đợi Tôn Hải về, Tôn Thu Phương bảo tìm hôm nào đưa Lưu Lệ về nhà ăn cơm.
"Nhỡ Lưu Lệ chịu đến thì ạ?"
"Cô đến là chuyện của cô , nhưng chúng tỏ rõ thái độ, chứng minh nhà coi trọng chuyện . Cậu cứ với cô , nếu đến ngay thì để cũng ."
Tôn Hải gật đầu: "Để em tìm cơ hội với Lưu Lệ."
Đợi Tôn Hải về phòng, Tô Mẫn theo buồng: "Mẹ ơi, chuyện của , cứ để thuận theo tự nhiên . Con cứ thấy thế nào , nhanh quá ạ?"
"Nhanh mà nhanh, với bố con hồi xưa tìm hiểu mười mấy ngày, bao nhiêu năm nay chẳng vẫn sống đấy thôi?"
"..." Tô Mẫn quên mất, thời thịnh hành kiểu yêu đương trường kỳ kháng chiến. Mà thực tế, yêu lâu dài khéo hỏng hết việc.
Chuyện của cô quản , đành tâm ý về phòng sách.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Sắp lên lớp 8 . Một năm trôi qua nhanh quá, đợi lớp 8, lớp 9 qua là thi chuyển cấp .
Ngày hôm , nhân lúc ăn cơm chiều, Tôn Hải chuyện đưa Lưu Lệ về nhà chị gái ăn cơm.
"Mấy hôm nay bận quá, để ." Lưu Lệ suy nghĩ một chút từ chối.
Tôn Hải cũng chắc cô sẽ đồng ý ngay, nên thất vọng lắm, bảo: "Được , để với chị, để cũng ."