"Không chuyện t.ử tế ?" Tô Mẫn mím môi lườm, "Nói thật , bao giờ ? Nếu về sớm thì còn đến tìm bọn tớ chơi ."
Tiết Miễn tít mắt, hàng mi cong vút càng thêm rõ nét.
"Tớ sẽ về sớm một tuần, đằng nào bố tớ cũng chẳng ở nhà, chỉ ông bà nội thôi. Tớ về thăm ông bà, ở một thời gian sang đây."
Tô Mẫn gật đầu, nâng chai nước ngọt lên: "Vậy bữa coi như tiệc chia tay , thuận buồm xuôi gió nhé."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liêu Chiêu Đệ cũng nâng chai lên. Tuy bạn thích cô bé lắm, nhưng tiếp xúc thấy cũng tính, ít nhất việc nghiêm túc.
"Làm màu quá, xa ." Tiết Miễn ngượng ngùng cụng chai với hai cô bạn, ngửa cổ uống cạn một .
Ăn xong, Tô Mẫn định trả tiền thì Tiết Miễn tranh mất.
"Đi ăn với con gái, ai để con gái trả tiền."
Tô Mẫn thầm nghĩ, ăn với trẻ con cũng đạo lý để trẻ con trả tiền.
Thằng nhóc , râu mọc mà học thói gia trưởng .
Ra khỏi quán, Tiết Miễn bắt xe về luôn. Tô Mẫn và Liêu Chiêu Đệ lên xe mới bộ về. Đi một đoạn, Tô Mẫn ngoái quán cơm, trong lòng tiếc nuối vì gặp "mợ tương lai".
"Lệ Lệ, mối cô con cho con, cả nhà đều ưng lắm. Người cũng đến quán cơm xem mặt con , ưng cái bụng lắm."
Tại nhà họ Lưu, Lưu Lệ kéo tay con gái thủ thỉ.
Lưu Lệ cúi đầu im lặng.
Người mà cô cũng . Mấy hôm đến quán ăn cơm, còn chào hỏi cô. 30 tuổi, ở nhà máy quốc doanh, tuy qua một đời vợ nhưng là thành phố chính gốc. Lại thêm vợ để con gái, lo chuyện con chung con riêng tranh giành gia sản.
mà...
"Mẹ, con yêu ."
Mẹ Lưu Lệ đang thao thao bất tuyệt, con gái thì giật : "Người yêu nào? Người ở , nhà gì?"
"Cũng là quê , phụ bếp ở chỗ con , cũng lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-121.html.]
Mẹ Lưu Lệ cau mày: "Gia cảnh thế nào?"
"Cũng tàm tạm."
Bà quá hiểu con gái , giảm tránh, bảo tàm tạm tức là gì.
"Thế thì đồng ý." Bà kiên quyết.
Bố Lưu Lệ gõ tẩu t.h.u.ố.c xuống bàn: "Bao nhiêu cô gái trong làng mong ngóng gả lên phố, con thì , cơ hội mà nắm lấy, về cái xó xỉnh nào."
Mẹ Lưu Lệ bồi thêm: " đấy Lệ Lệ, một câu. Nghèo hèn vợ chồng trăm sự sầu, giờ yêu đương thì đấy, nhưng là trẻ con hiểu chuyện. Sống với cả đời điều kiện. Con mà lấy cái Cao Kiến Phong cô ba mối lái, nhà thành phố ở, hộ khẩu cũng chuyển lên phố. Tuy nuôi con chồng, nhưng con đẻ con trai thì con gái nó chẳng là cái đinh gì. Mẹ là con, chẳng mong con giúp đỡ nhà , chỉ mong con sung sướng."
"Mẹ..." Lưu Lệ bất lực. Nghĩ đến mấy hôm Tôn Hải còn rủ cô về nhà mắt, giờ cô đính hôn với khác, cô ăn với đây.
Mẹ Lưu Lệ tiếp tục: "Ở mấy làng quanh đây, con kỹ xem thằng thanh niên nào hồn . Người đến mối cho con ít, lúc con đều chê, giờ tự chọn một thằng nhà quê. Con tự nghĩ cho kỹ , đừng hối hận. Muốn chui rúc trong ổ ch.ó sống trong nhà lầu vàng son là tùy con."
"Chị dâu, cái Lệ về đấy?"
Một phụ nữ béo bước cửa.
Lưu Lệ dậy: "Cô ba."
Cô ba thấy Lưu Lệ thì hớn hở: "A, cháu về thật . Cô cháu bảo hôm nay cháu về. Thế nào, Cao Kiến Phong đến quán gặp cháu , cháu thấy thế nào?"
Lưu Lệ cúi đầu, nhớ dáng vẻ Cao Kiến Phong, gật đầu: "Trông cũng thư sinh."
"Thư sinh là , là con nhà công nhân, văn hóa đấy. Cô ở trấn về, bà hàng xóm nhà cô bảo ưng cháu lắm, chốt luôn."
"Thế nhanh quá ạ?" Lưu Lệ do dự. Chuyện với Tôn Hải cô còn giải quyết xong, thể quyết định nhanh thế .
Cô ba gạt : "Nhanh cái gì mà nhanh, chốt nhanh là mất đấy, bao nhiêu cô đang nhòm ngó kìa. Cháu tuy xinh nhưng cảnh nhà thế , chủ động lên."
Mẹ Lưu Lệ cũng hùa theo: "Cô ba đúng đấy, con lớn , chuyện sớm ngày nào ngày ." Dù bà cũng chấp nhận yêu nhà quê . Nếu nhà điều kiện thì ai phụ bếp. Chẳng qua ở quê sống nổi mới . Bà chê nghèo yêu giàu, bà chỉ con gái khổ.