Cô ba thấy Lưu Lệ gật đầu, nghĩ ngợi : "Hay là cháu tự đến nhà Cao Kiến Phong xem . Tự xem xét, ưng thì gật đầu."
Lưu Lệ vốn đang do dự, bảo tự xem xét thì cũng xuôi lòng. Dù cứ xem, nếu thì cũng cớ từ chối với gia đình. Đằng nào Tôn Hải cũng chuyện .
Ngay lập tức, cô ba dẫn Lưu Lệ huyện thành.
Nhà họ Cao là gia đình công nhân, Cao Kiến Phong là con trai một nên công việc sắp xếp thỏa, ở nhà máy nước sạch. Nhà cũng ở trong khu tập thể nhà máy nước.
"Nhìn cái nhà xem, cháu mà lấy về đây là ở nhà thế đấy."
Cô ba tấm tắc.
Lưu Lệ lén quan sát khu tập thể. Trước ngày nghỉ cô cũng dạo cùng bạn bè qua những khu thế , trong lòng thầm ngưỡng mộ. Không ngờ ngày cũng thể bước đây.
Lên tầng 3, cô ba gõ cửa, mở.
Cao Kiến Phong cao gầy ở cửa, thấy Lưu Lệ mắt sáng rực lên.
"Mời nhà." Anh vội vàng mời.
Cô ba : "Cô thăm bố cháu chút, cháu với cái Lệ chuyện nhé." Nói đẩy Lưu Lệ phòng, còn thì lỉnh chỗ khác.
Lưu Lệ đỏ mặt theo Cao Kiến Phong phòng. Ngắm nghía căn phòng sáng sủa sạch sẽ, cô bao giờ ở nơi nào như thế . Đồ đạc bài trí khác hẳn nhà ở quê.
"Bố ở đây ạ?"
Cao Kiến Phong rót nước mời cô: "Bố ở tầng , ở chung với bọn . Sau cưới , nhà là của hai đứa."
Nghe hai chữ "kết hôn", Lưu Lệ thấy hồi hộp.
Cao Kiến Phong dù cũng từng trải, hiểu tâm lý phụ nữ, thấy Lưu Lệ e thẹn là cá c.ắ.n câu. Anh xuống cạnh Lưu Lệ, : "Anh ưng em, cảnh nhà em cũng . Họ hàng nhà điều kiện đều khá, cưới , thể giúp đỡ nhà em. Hoàn cảnh nhà em cũng thấy , em về là chủ gia đình, con cái cũng ông bà chăm giúp. Lệ , nếu em gật đầu, đăng ký kết hôn sớm . Đến lúc đó sẽ giúp em chuyển hộ khẩu lên thành phố."
Nói , từ từ nắm lấy tay Lưu Lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-122.html.]
Lưu Lệ khẽ giãy nhẹ, thấy thoát nên cũng để yên.
Mấy hôm nay trời nắng nóng kỷ lục, Tô Mẫn chịu nổi nên bán kem dạo nữa, chỉ bày sạp cửa nhà, bài tập bán. Doanh thu giảm hẳn nhưng hai đứa cũng đường phơi nắng nữa.
Nắng quá, da dẻ bong tróc cả . Cũng may mùa đông năm ngoái và hè năm nay kiếm kha khá, hai đứa thiếu tiền tiêu.
Tô Mẫn quyết định bỏ nghề bán kem, tìm việc gì kiếm nhiều tiền hơn mà đỡ vất vả.
Tôn Thu Phương cũng xót con. Nhà thiếu tiền mà để con gái rượu chịu khổ thế .
Trong bữa cơm tối, Tô Trường Vinh bảo: "Hay là các con đừng bán kem nữa, ở nhà giúp bố trông cửa hàng, mỗi tháng bố trả 15 đồng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Mẫn đảo mắt: "Kiếm tiền của nhà chán lắm ạ." Thời buổi trăm hoa đua nở thế , cô ngoài kiếm tiền cơ.
Hình như bây giờ thể buôn quần áo, nhưng xưởng may ở huyện quanh quẩn cũng chỉ mấy mẫu đó, lấy bán cũng chẳng khác gì cửa hàng quốc doanh. Mấu chốt là khó lấy hàng .
Hơn nữa với mấy trăm đồng trong tay, nhập quần áo cũng khó.
Tôn Thu Phương thấy con gái nhăn nhó, bảo: "Thôi đừng nhăn mặt nữa, trẻ con lo kiếm tiền gì. Sau của nả của bố chẳng để cho con thì cho ai."
"Mẹ, con ăn bám ." Sống một đời mà tự phấn đấu, chỉ ăn bám bố thì quá kém cỏi.
Tôn Thu Phương : "Ăn bám? Từ mới mẻ ghê. Không , bố nguyện ý cho con ăn bám."
Tô Trường Vinh cũng khà khà: "Con gái bố chuyện cũng hơn khác."
"Ăn cơm ạ." Tô Mẫn bất lực cúi đầu và cơm. Cô cảm thấy từ khi kinh tế khá giả, bố bắt đầu chiều chuộng cô quá mức.
Trẻ con ai chẳng chiều. vấn đề là cô trẻ con. Cô tự kiếm tiền mua nhà, ô tô phổ biến thì mua xe. Bố già cần bán hàng nữa, thể du lịch. Kiếp cô kể đại gia nào đó du lịch vòng quanh thế giới. Bố cô vòng quanh thế giới thì cũng du lịch xuyên Việt. Muốn là xách ba lô lên và .