Tiết Miễn nhíu mày: "Hôm nay tớ sang nhà cô ăn cơm, cô tớ bảo mời đến chơi."
Tô Mẫn tắt nụ : "Đến nhà cô á, thế tiện lắm ."
"Có gì , dượng tớ bảo mời chơi từ lâu , là bạn duy nhất của tớ ở đây mà."
Tô Mẫn nghĩ chuyện nhà giúp đỡ, giờ từ chối thì kiêu. Cô gật đầu: "Thế để tớ về bảo bố một tiếng, chuẩn chút ."
"Cần gì chuẩn , chơi thôi mà, chuẩn cái gì." Tiết Miễn kéo tay cô lôi lên xe.
Trên đường , Tiết Miễn than thở với Tô Mẫn về kỳ nghỉ hè "bi thảm" của .
Vốn dĩ năm về quê là chỉ chơi với ông bà nội, ngờ năm nay bố cũng ở nhà, chẳng chẳng rằng tống doanh trại quân đội. Ngày nào cũng tập luyện cùng tân binh. Mấy ngày đầu da dẻ bong tróc hết cả, huấn luyện suốt gần hai tháng trời.
Nhắc đến chuyện , Tiết Miễn mếu máo như sắp .
Tô Mẫn : "Phơi nắng cũng mà, trông nam tính hẳn . Nghe mấy bộ đội tay cứng như sắt thép , đúng ?"
"Chém gió đấy." Tiết Miễn buột miệng. thấy vẻ mặt ngưỡng mộ của Tô Mẫn, thăm dò: "Cậu thích bộ đội ?"
"Ha ha, cũng sùng bái lắm."
Tiết Miễn bĩu môi.
Nhà cô Tiết Miễn ở khu tập thể ủy ban. Đến nơi, Tô Mẫn cảm nhận ngay sự khác biệt, cổng đều kiểm tra.
"Dượng gì mà ở chỗ , trong chính quyền ?"
"Tớ với , dượng tớ là Chủ tịch huyện."
Chủ tịch huyện?
Tô Mẫn trợn tròn mắt. Cô thật sự dượng Tiết Miễn là Chủ tịch huyện, và cũng từng nghĩ quen của quan hệ với nhân vật lớn cỡ đó.
Nghĩ đến việc sắp gặp Chủ tịch huyện, Tô Mẫn hồi hộp toát mồ hôi hột.
Cộng cả hai kiếp , cô bao giờ gặp nhân vật lớn như thế.
Mãi đến khi xuống xe, Tô Mẫn vẫn hồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-131.html.]
"Hay là tớ về nhé, mai tớ đến, tớ chuẩn gì cả. Tí nữa tớ gì đây?"
Tiết Miễn giữ tay cô: "Về cái gì mà về, đến nơi . Cậu chẳng cần gì cả, là bạn tớ, đến chơi thôi, cấp của ông mà sợ?"
Tô Mẫn , ngẫm nghĩ thấy cũng lý. Cô chỉ là học sinh cấp hai, đến nhà bạn chơi, bố bạn gì thì kệ họ chứ?
Nghĩ thế, cô bớt căng thẳng hẳn. Thản nhiên gật đầu: "Cậu lý."
Tiết Miễn mở cửa, nhà thấy một phụ nữ hiền hậu từ bếp . Tô Mẫn vội chào: "Cháu chào cô ạ."
"Ôi, cháu là Tô Mẫn , cô là cô của Miễn Miễn." Tiết Niệm hiền từ, bảo Tiết Miễn dẫn bạn nhà , còn bà bếp bưng hoa quả và bánh ngọt .
Nhà họ Triệu rộng lắm, theo quan sát của Tô Mẫn thì cũng chỉ là căn hộ hai phòng ngủ bình thường, nhưng ở thời điểm thì là sang trọng lắm .
Tô Mẫn nhận thấy cô Tiết Niệm là khí chất. Bánh ngọt bà cũng tinh tế. Điều càng cô tò mò về gia thế của Tiết Miễn.
Lát , dượng của Tiết Miễn, Chủ tịch huyện Triệu về.
Ông trạc hơn bốn mươi, trông uy nghiêm. thấy Tiết Miễn, ông xách bổng cháu vợ lên, ước lượng, khiến Tô Mẫn cảm thấy chắc nghiêm khắc như vẻ bề ngoài.
Tiết Miễn bất mãn chỉnh áo: "Dượng , bạn cháu đang ở đây đấy."
Chủ tịch huyện Triệu ha hả: "Dượng bố cháu bảo rèn cho cháu một cơ bắp, nên kiểm tra xem , ai ngờ vẫn yếu nhớt thế , xem bố cháu c.h.é.m gió . mà da dẻ thì đen thật."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nghe đến da đen, mặt Tiết Miễn nhăn nhúm . vì da đen nên cái mặt nhăn nhó buồn . Khiến Chủ tịch huyện Triệu phá lên.
Tiết Niệm bưng , thấy chồng giữ hình tượng, nhíu mày đá nhẹ chân ông: "Bạn của Miễn Miễn đang ở đây đấy."
"Có , trẻ con cả, nghiêm túc gì?"
Tô Mẫn cảm thấy lúc nên nịnh nọt một chút: "Cháu cứ tưởng chú nghiêm khắc lắm, hóa chú hòa đồng dễ gần ạ."
Quả nhiên, Chủ tịch huyện Triệu : "Đấy em xem, bọn trẻ thích thế mà."
Tiết Niệm bất lực, đành xuống cạnh Tiết Miễn, mời Tô Mẫn ăn bánh.
Thấy Tô Mẫn ngoan ngoãn, quá câu nệ, bà cũng thấy mến: "Suốt ngày Miễn Miễn nhắc đến cháu, cô bảo nó mời cháu về chơi từ lâu mà nó cứ ngại. Nghe Miễn Miễn bảo cháu học chăm lắm, đầu lớp cơ ?"