Trọng Sinh: Cuộc Sống Làm Giàu Tươi Đẹp Những Năm 80 - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-12-24 00:55:45
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Mẫn : "Tiết Miễn thành tích hơn cháu một chút ạ."

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Tiết Miễn gật đầu: "Cái thì đúng là sự thật."

 

Tiết Niệm véo tai cháu: "Cháu thì mặt dày , chẳng khiêm tốn là gì. Nhìn bạn cháu xem, cùng tuổi mà con bé chững chạc hơn cháu bao nhiêu."

 

"Ái cô ơi, cháu thoát khỏi tay bố cháu đấy. Cô đừng tra tấn cháu nữa." Tiết Miễn xin hàng.

 

Tiết Niệm thấy cháu ngoan ngoãn chịu trận thì ngạc nhiên, bình thường bà mà véo tai là nó nhảy dựng lên tận nóc nhà . Hôm nay hiền thế. Nhìn sang Tô Mẫn đang điềm đạm, bà thầm nghĩ, đúng là gần đèn thì rạng, chơi với bạn nên học cái đây mà.

 

dậy : "Cô nấu cơm, hai đứa chơi nhé."

 

Nói xong bà bếp.

 

Tiết Miễn định kéo Tô Mẫn phòng xem tranh vẽ thì Chủ tịch huyện Triệu gọi .

 

"Nghe nhà cháu mở cửa hàng, buôn bán thế nào?"

 

Tô Mẫn hiểu ý ông tìm hiểu tình hình dân sinh, đáp: "Cũng ạ, bố cháu bảo giờ chính sách nhà nước , buôn bán thuận lợi, cứ chịu khó ăn thì đời sống sẽ ngày càng lên."

 

Chủ tịch huyện Triệu gật đầu: " là huyện giờ nhiều buôn bán thật."

 

Tô Mẫn : "Nhắc đến chuyện , nhà cháu vẫn luôn cảm ơn sự giúp đỡ của chú, nếu giờ vẫn định ạ."

 

Chủ tịch huyện Triệu xua tay: "Cũng là do bố cháu nỗ lực thôi. Họ phát triển kinh tế, đóng góp cho huyện, đáng ủng hộ."

 

Thấy ông , Tô Mẫn cũng khách sáo nữa.

 

Tiết Miễn bên cạnh chen : " , nhà giờ ở thành phố , mua nhà mà vẫn thuê?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-132.html.]

"Giờ nhà cửa dễ mua thế. Nhà nào cũng là nhà phân phối, ở còn chẳng đủ, lấy bán. Nhà ngoại ô thì xa quá, buôn bán bất tiện. Khu nhà tớ thuê cũng chẳng nỡ bán, giữ của để dành."

 

Nghe đến vấn đề , Chủ tịch huyện Triệu nhíu mày: "Nhà phân phối đủ ở ?"

 

Tô Mẫn gật đầu: "Tiết Miễn cũng đấy ạ, hồi bọn cháu bán kem, khu tập thể nhà máy, thấy nhiều nhà cả đại gia đình chen chúc trong một căn phòng. Nấu ăn ngay ngoài hành lang, chật chội lắm ạ. Thà rằng tự thuê nhà như nhà cháu còn hơn."

 

là cái kiểu một phòng kê ba cái giường, ngăn bằng tấm rèm hả?" Tiết Miễn nhớ . Cậu lớn thế mới thấy cảnh tượng đó đầu. hình như cả khu đó đều thế.

 

Chủ tịch huyện Triệu : "Hiện tại công nhân đều ở nhà phân phối của nhà máy, công nhân đông, tài nguyên hạn, đúng là thể thỏa mãn hết nhu cầu."

 

Nói xong ông hối hận vì bàn chuyện với hai đứa trẻ con.

 

Đang định dậy để bọn trẻ tự chơi thì Tô Mẫn bâng quơ : "Giá mà thành phố mở rộng hơn, xây thêm nhiều nhà, thể tự mua nhà ở, đỡ gánh nặng cho nhà máy. Nhiều tích cóp mấy đời, mua nhà mà chẳng chỗ bán."

 

Chủ tịch huyện Triệu giật , Tô Mẫn đang chăm chú xem tivi, trầm ngâm thư phòng.

 

Tô Mẫn liếc ông, kín đáo thu ánh mắt. Vừa cô cố ý , tuy vài năm nữa thành phố cũng sẽ mở rộng quy hoạch, xây dựng nhiều khu dân cư, nhưng thời gian đó quá lâu, nếu sớm hơn một chút thì mấy. Cô lời của tác dụng , nhưng dù chỉ là một tia hy vọng mong manh, cô cũng thử.

 

Ăn trưa ở nhà họ Triệu xong, Tô Mẫn xem tivi cùng Tiết Miễn một lúc, chiều mát thì xin phép về. Tiết Miễn ga lăng đòi đưa bạn về tận nhà.

 

"Bạn của Miễn Miễn về ?"

 

Tiết Niệm phòng, thấy chồng đang xem tài liệu.

 

: "Về , đầu tiên thấy Miễn Miễn coi trọng một bạn như thế, nằng nặc đòi đưa về." Bà gần tài liệu tay chồng: "Anh đang nghĩ gì thế?"

 

Chủ tịch huyện Triệu thở dài: "Hiện tại chính sách bên ủng hộ tư hữu hóa, khuyến khích một bộ phận giàu lên để kéo những khác cùng giàu. Anh nghĩ việc bắt đầu từ thành phố, nhưng hiện tại thấy nhiều vẫn quá ỷ nhà nước. Như bạn của Miễn Miễn hôm nay, nhiều gia đình mấy thế hệ chen chúc trong một căn phòng. Ăn, mặc, thì tạm , nhưng chỗ ở vẫn là vấn đề nan giải. Ở quê còn tự xây nhà , chứ ở phố thì trông chờ nhà phân phối."

 

 

 

 

Loading...