Nhớ những ngày đầu gian khó, so với sự thuận lợi của Tô Trường Phú bây giờ đúng là một trời một vực. Hồi đó vợ chồng ông mối lái, dù Tôn Hải giúp tìm chỗ nhưng thấy dân quê lên cũng chẳng dễ dãi gì. Tôn Hải khéo hết lời, vợ chồng ông ngày nào cũng đến chầu chực mới lấy hàng. Tô Trường Phú thì sướng quá hóa rồ, cả nhà xúm giúp đỡ, chịu chút thiệt thòi kêu oai oái.
Tô Tam Căn cũng đoán con cả hồi đầu lên phố chắc cũng chẳng dễ dàng gì. Nhìn thái độ của nhân viên là , họ chẳng dạng . Có quen mà họ còn chẳng nể nang gì, huống hồ lúc cô thế cô.
Ông nhíu mày: "Trường Phú, con cũng vì giúp con lấy hàng thôi, nếu nãy đỡ thì mà lấy mắt. Sau con ăn buôn bán đừng cái thái độ , thì ai thèm đến mua hàng."
Tô Trường Phú thấy bố cũng bênh cả, trong lòng uất ức vô cùng. Quả nhiên cháu đích tôn cũng chẳng là cái đinh gì so với tiền bạc. Có tiền mới quyền .
Lúc dám ho he gì nữa, sợ hỏng việc lớn.
Tô Trường Quý từ đầu đến cuối im như thóc. Hắn nhớ cảnh cả khúm núm lấy lòng mà thấy ghê tởm. Trước mặt nhà thì oai, ngoài thì khúm núm như ch.ó vẫy đuôi. Có tiền thì chứ, tiền kiếm kiểu mất tôn nghiêm thế , chẳng thèm.
Lấy hàng xong, Tô Trường Vinh gọi xe ba gác, giúp chở bến xe.
Vốn định mời bố và các em ăn cơm trưa hãy về, nhưng thấy ai cũng chẳng tâm trạng ăn uống nên thôi. Tiễn lên xe, Tô Trường Vinh dặn dò: "Anh dẫn chú một cho , chú tự nhé. Làm ăn buôn bán tự vận động, thì học."
Tô Trường Phú ghét nhất cái giọng dạy đời của trai, xua tay: "Biết , em phiền nữa , cứ yên tâm." Hắn quy trình , cũng chẳng thiết tha gì nhờ vả cả nữa.
Tô Trường Vinh thêm gì, mua ít đồ ăn cho bố, đưa qua cửa sổ xe bỏ .
Tô Trường Quý nán chuyện với bố một lúc. Mấy định nhắc chuyện trả tiền sớm nhưng ngại mở miệng , đành hỏi thăm tình hình ở nhà cũng về.
"Toàn lũ nhạt nhẽo," Tô Trường Phú bĩu môi.
Tô Tam Căn thở dài đáp. Sao ngày xưa ông thấy thằng hai lanh lợi lắm mà, đời chẳng trò trống gì thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-148.html.]
Tô Trường Vinh về đến nhà, Tôn Thu Phương hỏi ngay tình hình.
Nghe chồng kể thái độ của Tô Trường Phú, bà khẩy: "Chú tìm chúng nữa thì quá, cầu còn ."
Giải quyết xong việc của Tô Trường Phú, vợ chồng Tô Trường Vinh tập trung lo cho chi nhánh mới.
Mặt bằng thuê , Tô Trường Vinh sửa sang cho . Con gái ông bảo mặt tiền là bộ mặt của cửa hàng, ai cũng thích cái . Cửa hàng rách nát thì ai thèm mua.
Tôn Thu Phương tuy xót tiền trang trí nhưng thấy chồng và con đều đồng ý nên cũng gật đầu. Bà tính toán chi li xem mở cửa hàng hết bao nhiêu, còn bao nhiêu để mua nhà. Cũng may chi nhánh nhỏ, sửa sang và nhập hàng cũng tốn quá nhiều.
Tối ăn cơm, Tôn Thu Phương bảo với chồng rằng cửa hàng mở xong cũng tốn kém lắm, thể để ý tìm mua nhà .
Tô Mẫn thấy chuyện mua nhà, dừng đũa: "Bố , chuyện mua nhà cứ từ từ ạ."
Tôn Thu Phương ngạc nhiên: "Sao từ từ? Nhà tiền, mua sớm cho định. Giờ cứ thuê nhà, chẳng dám sắm sửa gì. Mua nhà xong, nhà cũng sắm cái tivi. Nghe bảo còn cái tủ lạnh nữa, trời nóng thế mà cái tủ để đồ ăn, kem kiếc đấy thì tha hồ ăn dần."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Mẹ, tủ lạnh thì mua để ở cửa hàng cũng mà, mùa hè bán nước ngọt ướp lạnh đắt hàng lắm. Nhà ở thế bao lâu nay , thêm một thời gian nữa ạ. Mẹ mua nhà bây giờ thì chỉ mua nhà cũ ở nữa thôi. Căn nhà đầu tiên của chẳng lẽ nên mua cái nào đàng hoàng chút ạ?"
"Không vội, mà càng về nhà càng hiếm, lúc đó tiền cũng mua chứ."
Tô Trường Vinh cũng hùa : " đấy, bố bàn , tiền đủ thì mua quách cho xong chuyện."