Trương Quế Hoa cạnh bà ngoại Tôn, cánh đàn ông chuyện trò vui vẻ, bà thì thầm với chồng: "Mẹ, thằng Hải mở cái quán , cô Thu Phương cho bao nhiêu tiền thế?"
Bà ngoại Tôn nhíu mày: "Không lấy tiền của ai cả, thằng Hải bảo đều là tiền nó tự dành dụm. Nghề là nó thuê học lỏm từ đầu bếp đấy."
"Sao cho tiền , thằng Hải tự thì dành dụm bao nhiêu chứ."
Trương Quế Hoa tỏ vẻ tin.
Bà ngoại Tôn thấy con dâu năng như cũng chẳng buồn đáp lời.
Một lát , mâm cơm dọn lên, lớn trẻ con quây quần ăn uống. Tô Trường Vinh vẫn đang kể chuyện hồi thu mua phế liệu. "Mọi , đường nông thôn khó lắm, trời mưa, với nhà cuống cuồng hết cả lên, đồ xe là tiền đổi về đấy, ướt là coi như xong. Vội vàng lấy nilon che hàng, kết quả ướt như chuột lột. Về nhà bà xã còn sốt. Giờ nghĩ vẫn thấy chua xót. mà giờ cuộc sống khá lên , chút khổ cực ngày xưa cũng chẳng đáng gì."
Tôn Binh xúc động, nâng chén rượu chạm cốc với Tô Trường Vinh: "Cô chú vất vả quá."
Trương Quế Hoa xen : "Chịu khổ thì với ông Binh cũng chẳng sợ, nhưng khổ nỗi mãi chẳng tiền. Chú Vinh , thấy cô chú cũng tài giỏi, nếu thể giúp đỡ một tay, cuộc sống của vợ chồng cũng khá lên nhiều." Bà khôn , tìm Tôn Thu Phương mà đ.á.n.h tiếng thẳng với Tô Trường Vinh.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Mở lời với đàn ông, đàn ông thường sĩ diện khó từ chối.
Tô Trường Vinh sững , sang Tôn Binh: "Anh cả, chị cũng lên thành phố ?"
Tôn Binh kịp phản ứng, thật thì đó cũng chút ý định, nhưng khi quá trình gian nan của em trai em rể thì ông hết . Tôn Hải và Tô Trường Vinh là do ở quê sống nổi nữa mới lên phố kiếm ăn. Ông ở quê đang yên đang lành, nhà để ở, ruộng để cày, tội gì lên đây chịu khổ.
"Quế Hoa, đừng nữa, ý đó."
"Sao ý đó, kẻ lười biếng, thể lên thành phố sống?" Trương Quế Hoa vui . Dựa cái gì mà những kém hơn bà như Tôn Thu Phương và Tôn Hải đều hưởng phúc, còn bà với chồng rúc ở xó nhà quê. Bà cụt tay cụt chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-167.html.]
Tôn Thu Phương đặt bát đũa xuống : "Cái thành phố nhà của em, đương nhiên ai đến thì đến, nhưng đến sống thế nào thì liên quan đến bọn em. Mọi đều tay chân, dựa sức mà sống. Chuyện giúp giúp cũng chẳng bàn tới."
Trương Quế Hoa thấy Tôn Thu Phương từ chối thẳng thừng, sắc mặt lập tức đổi, đặt mạnh bát đũa xuống: "Thu Phương, cô thế là , thằng Hải là em cô, thế cả là cô ?"
Tôn Thu Phương cũng nổi giận, hất tay Tô Trường Vinh đang can ngăn , với chị dâu: "Đang chuyện chị, chị lôi thằng Hải gì? Mấy năm nay nó trâu ngựa cho cái nhà đủ , giờ nó sống một chút là chị bám riết lấy nó buông ?"
" bám nó lúc nào, là đang lý lẽ. Đều là em, cô chỉ đưa mỗi thằng Hải lên phố, giúp nó mở quán, cô rõ ràng là coi ông Binh là ruột."
Trương Quế Hoa xong, tức giận dậy kéo tay chồng: "Đi, coi là em thì ở gì cho ghét."
Rồi sang kéo Tôn Yến và Tôn Cường.
"Thôi, đừng cãi nữa!" Tôn Hải quát lớn.
Mọi tiếng quát đều im bặt, về phía Tôn Hải.
Tôn Hải đặt đũa xuống : "Nếu cả lên thành phố, chỗ nào em giúp em sẽ giúp. Chị dâu đừng tìm chị Hai nữa, gì cứ tìm em là ."
"Tiểu Hải!" Tôn Thu Phương trừng mắt em trai. Vừa nãy Trương Quế Hoa rõ ràng cố tình mẩy như thế, nó còn theo chứ.
Trương Quế Hoa câu mới chịu thôi, sang với Tôn Hải: "Chú thì giúp cái gì, cái quán của chú chẳng mới mở ?"
Tô Mẫn dáng vẻ đằng chân lân đằng đầu của bác gái, tức đến ngứa răng, xen : "Bác út cháu hiện giờ năng lực mà còn la lối cái gì, chẳng là thấy cháu hiền lành dễ bắt nạt . Cậu út cháu hồi mới lên thành phố là bắt đầu từ việc nhặt phế liệu đấy, là bác cũng thử xem?"