"Họ cũng sai." Tôn Binh lí nhí.
"Thế sai ? chẳng cũng vì cái nhà ?" Trương Quế Hoa tức tối .
Tôn Binh thấy vợ nổi cơn tam bành cũng dám ho he nữa.
Tôn Yến và Tôn Cường cũng im thin thít co ro trong góc.
Lát , Trương Quế Hoa đầu : "Chúng cũng sẽ lên thành phố, về nhà chuẩn cho kỹ, dọn dẹp nhà cửa, lên thành phố kiếm sống. tin hai vợ chồng sống kém hơn con Phương với thằng Hải."
"Thế chuyện học hành của bọn trẻ tính , chúng nó vẫn đang học cấp hai mà. Ở thành phố học tốn kém lắm."
Trương Quế Hoa nhanh chóng quyết định: "Giống con Mẫn , tạm thời nghỉ học, chờ kiếm tiền học tiếp."
Tôn Yến và Tôn Cường vốn đang khấp khởi mừng thầm lên thành phố học, xong tin sét đ.á.n.h ngang tai là nghỉ học, lòng đầy hụt hẫng. vẻ mặt hung dữ của , cả hai đều dám cãi .
Cái nhà , ba chúng chủ , chỉ thể theo sự sắp đặt của .
Sau đám cưới của Tôn Hải, Tô Mẫn thành thêm một tâm nguyện.
Ba mạnh khỏe sống sung túc, bà ngoại ở bên cạnh, út yên bề gia thất. Giờ cô chỉ còn hai nguyện vọng: một là thi đỗ đại học để thành giấc mơ dở dang, hai là nỗ lực kiếm tiền để ba về già lo cơm áo gạo tiền.
Tất nhiên, mắt còn một tâm nguyện nho nhỏ nữa là khu nhà ở huyện mau chóng xây xong. Như cô sẽ sớm dọn nhà mới của chính .
Từ khi huyện thông báo, Tiết Miễn cũng còn giấu giếm nhiều, thỉnh thoảng tan học hai phía bàn tán chút về chuyện nhà lầu.
Lần huyện xây nhà lầu, ở cái tỉnh cũng coi như là tiên phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-169.html.]
Nghe Tiết Miễn kể, Tô Mẫn mới để xây khu nhà , chủ tịch huyện Triệu vượt qua bao nhiêu khó khăn trắc trở mới xin giấy phép, vay ngân hàng một khoản tiền lớn để xây , định bụng xây xong bán nhà sẽ trả nợ.
Tô Mẫn nghĩ cũng hình dung độ khó của việc . Thông thường chính sách từ rót xuống thì dễ thực hiện hơn nhiều. Muốn từ lên thì thuyết phục cả dàn lãnh đạo bên .
điều cũng gián tiếp phản ánh năng lực của chủ tịch Triệu, trong thời gian ngắn như mà lo liệu xong xuôi việc.
Một ngày kỳ thi cuối kỳ, Tô Mẫn và Tiết Miễn đều ôn tập ở nhà, rủ công trường phía đông thành phố xem. Nhìn tòa nhà xây lên đến tầng bốn, mắt Tô Mẫn sáng rực lên vì thèm thuồng.
"Dượng tớ bảo mấy căn thiết kế chuyên cho hộ gia đình đông , nên là căn hai ba phòng ngủ, to nhất là bốn phòng. mấy huyện lo bán , đến lúc đó vốn liếng thu hồi thì ngân sách huyện bù lỗ nổi."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Mẫn : "Sao bán , chỉ sợ đến lúc đó tranh vỡ đầu chứ. Có tiền trong tay, ai mà cả đại gia đình chen chúc trong cái nhà bé tí."
Tiết Miễn lắc đầu: "Cậu , thực đó dượng tớ khảo sát . Mấy công nhân già mua nhà, họ thấy ở nhà tập thể của nhà máy mất tiền sướng hơn. Người trẻ thì mua nhưng tiền."
"Thế dượng còn vội vàng xây gì?"
"Dượng bảo vấn đề thì giải quyết từng bước một, nếu bước đầu tiên dám thì mãi mãi hướng giải quyết. Huyện phát triển thì bắt buộc mở rộng đô thị. Xây nhà là việc cấp bách."
Tô Mẫn , nhớ tới sự đổi to lớn của huyện lỵ , kinh tế phát triển vượt bậc thậm chí vượt qua cả một thành phố trực thuộc tỉnh, cô càng thêm khâm phục tầm xa và sự quyết đoán của chủ tịch Triệu.
Thi xong, đám học sinh kìm kẹp cả tháng trời như bầy ngựa hoang đứt cương, phấn khích rủ rê bạn bè chơi nghỉ đông. Tiết Miễn theo lệ thường sẽ về thành phố B.
khi , hẹn Tô Mẫn đến nhà cô tụ tập một nữa. Ở đây hầu như bạn bè tâm giao, Tô Mẫn coi như là duy nhất. Vợ chồng chủ tịch Triệu cũng ấn tượng về Tô Mẫn nên cháu trai đề nghị liền đồng ý ngay.