"Bảo là Cao Hồng quản hết ."
"Thế thì đáng đời. Bản chú mà bản lĩnh thì chẳng vợ quản chặt thế. Ông bà đối xử tệ với chúng , nhưng với họ thì như vàng, thế mà mấy năm nay họ báo đáp cái gì . Riêng điểm chú ba quá tệ. Còn chú hai nữa, vay tiền trả, may mà hồi đó cho vay, thì năm nay đ.á.n.h với họ là chúng ."
Nhắc đến nhà chồng, Tôn Thu Phương chỉ thấy như một vở hài kịch.
Tô Mẫn cũng thấy nực . Cô nhớ kiếp nhà chú ba và nhà chú hai nước sông phạm nước giếng, chú ba về là nhà chú hai cung phụng như vua. Sao kiếp cãi to thế nhỉ.
Xem khi xung đột lợi ích thì là em, đụng đến tiền nong thì em cũng thành kẻ thù.
Trong nhà nháo nhào lên như , Tô Trường Vinh cũng chẳng còn tâm trạng mà , dứt khoát đưa vợ con về thành phố luôn.
Lần cãi vã to tiếng, khiến ông càng thêm chán nản chuyện về quê, nhưng ngặt nỗi cha vẫn còn đó, dù gì thì vẫn là đấng sinh thành, vẫn về thăm nom. Chỉ là còn cái tâm trạng háo hức như xưa nữa.
Về đến thành phố, Tôn Thu Phương bắt tay chuẩn đồ ăn Tết. Buổi tối bà mời gia đình Chu Cường và Trương Tuệ sang ăn cơm tất niên sớm.
Trương Tuệ mời cơm, sang từ sớm phụ giúp Tôn Thu Phương nấu nướng.
Liêu Chiêu Đệ thì ở trong phòng Tô Mẫn cùng sách.
"Tô Mẫn , chú Chu bảo sẽ dẫn Chu Tiểu Binh buôn bán, tớ cũng bảo chờ tớ học xong cấp hai thì cho nghỉ học."
"Gì cơ? Sao học nữa? Thành tích của thừa sức thi đỗ cấp ba mà."
Tô Mẫn đặt quyển sách xuống, "Mấy năm nay nỗ lực như thế, giờ trong top 5 của lớp, bỏ học thì phí lắm."
Liêu Chiêu Đệ cúi đầu thở dài: "Mẹ tớ bảo Tiểu Binh giờ học nữa, nếu tớ cứ tiếp tục học, sẽ dị nghị là chú Chu thương con đẻ mà lo cho ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-176.html.]
"Lý lẽ kiểu gì thế? Chu Tiểu Binh học là do nó lười, liên quan gì đến . Chiêu Đệ, tự nghĩ cho kỹ xem học ? Nếu , tiền dành dụm mấy năm nay cũng đủ đóng học phí cấp ba . Cậu cứ thi cho , tự đăng ký, ai ngăn . Sau tớ mối kiếm tiền sẽ rủ , đừng lo chuyện học phí."
Sự nỗ lực của Liêu Chiêu Đệ, Tô Mẫn đều thấy cả. Ngày thường vợ chồng Trương Tuệ bận bịu kiếm tiền ngoài chợ, việc nhà cửa cơm nước đều đến tay Chiêu Đệ, nghỉ hè nghỉ đông thì cùng cô kiếm tiền, thế mà vẫn giữ vững thành tích học tập. Trong cảnh như , nếu vì lời tiếng của khác mà từ bỏ tương lai của thì thật đáng.
Hiện tại thể chỉ là nghỉ học thôi, nhưng cô mới cái giá trả cho sự từ bỏ đó đắt đến mức nào.
Tô Mẫn tự nhận thiên tài, cũng chẳng quái kiệt kinh doanh gì, cần học cũng tuốt. Kiếp nếm đủ mùi khổ cực vì thiếu văn hóa, cô hiểu hơn ai hết sự bất lực đó.
Thế nên kiếp , cô nỗ lực học hành, thành tích để thi đại học.
Kiếp , Chiêu Đệ là bạn của cô, cô bạn vì sự yếu đuối nhất thời mà hủy hoại cả tương lai.
Trong lòng Liêu Chiêu Đệ cũng bỏ học, nhưng nghĩ đến vẻ khó xử của , cô bé nỡ ích kỷ.
"Chiêu Đệ, tớ khuyên một câu, dựa dẫm ai, tự học, nợ ai cả, cũng cần vì ai mà khổ ."
Nhìn vẻ nghiêm túc của Tô Mẫn, trong lòng Liêu Chiêu Đệ bỗng nhen nhóm niềm tin, dường như những gì Tô Mẫn thể thực hiện . Cô bé sẽ dựa sức , tự học, tự thi đại học.
Trong bếp, Tôn Thu Phương cũng đang chuyện con cái với Trương Tuệ.
Trương Tuệ chặt cá : "Con bé Mẫn nhà chị tiền đồ thật đấy, chỉ học giỏi mà còn ăn. Hồi thằng Tiểu Binh cứ khen xiên que nhà chị ngon mãi."
"Nó cứ mày mò linh tinh mà, ch.ó ngáp ruồi thôi." Tôn Thu Phương miệng thì khiêm tốn nhưng trong lòng tự hào lắm. Con gái bà, đừng trong làng, kể cả cái huyện cũng khó tìm đứa thứ hai.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bà vốn định Liêu Chiêu Đệ cũng theo con gái bà kiếm tiền, nhưng nhớ lời dặn của Tô Mẫn là cho ai , kể cả Trương Tuệ, nên bà nuốt xuống.