Bà thầm nghĩ, đôi bạn cũng lạ thật, chuyện thế mà cũng giấu .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trương Tuệ : "Em cũng tính để cái Chiêu Đệ học xong cấp hai thì chợ buôn bán. Thấy chợ búa ăn cũng , em với ông Chu định dìu dắt bọn trẻ dần. Sau chúng em già , chúng nó tiếp quản sạp hàng là ."
"Thế Chiêu Đệ học nữa ?" Tôn Thu Phương ngạc nhiên Trương Tuệ. Đâu thiếu tiền đến mức cho con học.
"Haizz, thằng Tiểu Binh chịu học, giờ theo bố nó bán thịt lợn ngoài chợ . Nó học mà con Chiêu Đệ học thì . Kẻo họ hàng bạn bè bảo ông Chu bạc đãi con đẻ. Em nghĩ , dù con gái học nhiều cũng chẳng để gì, chi bằng chợ buôn bán, kiếm nhiều tiền hơn."
"Cô đúng là..." Tôn Thu Phương nghẹn lời. Có những chuyện ngoài như bà thật tiện . Chỉ cảm thấy Trương Tuệ đôi khi khôn ngoan, trong chuyện kế hồ đồ thế. Làm kế thì giữ tiếng thơm, nhưng cũng thể để con đẻ chịu thiệt thòi . Mẹ kế đến mấy mà đẻ tròn vai thì cũng vứt.
Sau về già còn dựa con gái ruột , cái thằng Chu Tiểu Binh , giờ đổ đốn thế, trông mong nó phụng dưỡng á, thà trông cây vạn tuế hoa còn hơn.
Buổi tối Chu Cường và Chu Tiểu Binh cũng sang.
Tô Trường Vinh và Chu Cường quá quen , đồ ăn lên là hai ông bố nhâm nhi rượu. Chu Tiểu Binh cũng sà xuống cạnh, thuần thục cầm chai rượu rót.
"Cái thằng , tí tuổi đầu uống rượu cái gì."
Chu Cường vui con trai.
Chu Tiểu Binh cau mày, đặt mạnh chai rượu xuống bàn: "Trước ông quản , giờ quản cái gì."
Tô Trường Vinh thấy thế vội can ngăn, sang bảo Chu Tiểu Binh: "Thôi nào Tiểu Binh, Tết nhất đến nơi , vui vẻ lên cháu, đừng cãi với bố."
"Cháu thèm cãi với ổng." Chu Tiểu Binh gắp miếng thức ăn, vẻ lớn, đột nhiên rơi đũa xuống đất, cau quát: "Liêu Chiêu Đệ, c.h.ế.t , đổi cho tao đôi đũa khác."
Liêu Chiêu Đệ tiếng, miễn cưỡng từ trong phòng , bếp lấy đôi đũa sạch đưa cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-177.html.]
Tô Trường Vinh cảnh đó, thầm lắc đầu, thằng nhóc khó bảo thật.
Tô Mẫn ở cửa cũng thấy hết, chú Chu tuy vui nhưng cũng gì, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót cho bạn.
Quả nhiên, đến mấy thì m.á.u mủ ruột rà vẫn sẽ thiên vị con .
Cô càng thêm kiên định, tuyệt đối thể để Chiêu Đệ vì khác mà hy sinh hạnh phúc của .
Cái gì mà nhường nhịn, cái gì mà bỏ học buôn, mấy chuyện đó đều đáng.
Tuy chút trục trặc nhỏ, nhưng sự nhiệt tình của lớn vẫn giảm, hai gia đình quây quần bên ăn bữa cơm tất niên sớm vui vẻ.
Vợ chồng Tôn Hải và bà ngoại Tôn chiều mùng Một Tết mới trở thành phố.
Vừa về đến nơi, Tôn Hải thông báo một tin động trời.
Tôn Binh và Trương Quế Hoa quyết định lên thành phố. Hơn nữa qua rằm tháng Giêng là luôn.
"Thế hai đứa nhỏ học nữa ?" Tô Trường Vinh nghĩ ngay đến vấn đề .
Bà ngoại Tôn lắc đầu: "Con Quế Hoa như bỏ bùa , nhất quyết đòi lên thành phố. Ruộng đất cho thuê hết , còn bảo con Yến với thằng Cường tạm thời nghỉ học, giống cái Mẫn , kiếm tiền giúp đỡ gia đình , bao giờ tiền thì học tiếp ở thành phố. Mẹ với thằng Hải khuyên rát cả họng mà nó c.h.ử.i cho vuốt mặt kịp. Mẹ với thằng Hải cũng chịu thua. Thằng Binh thì vợ răm rắp, gì cũng như nước đổ lá khoai."
Tôn Thu Phương giận dữ: "Cái đồ điều, kệ xác chúng nó gì thì . Mọi cũng đừng khuyên nữa, bảo ghen ăn tức ở cho chúng nó giàu."
"Chị Hai đúng đấy, chị cả u mê lắm , mà ngăn cản khéo họ coi như kẻ thù chứ." Lý Mông phụ họa ngay. Hồi ở quê cô chẳng dây chuyện , cái nết của chị chồng cô từ hồi về dâu, cô cũng chẳng định thiết với hai . Chẳng qua mới về dâu, tiện can thiệp chuyện nhà chồng nên mới nhịn. Chứ thì cãi to với Trương Quế Hoa .