Thực cũng thể xin quét đường, nhưng Trương Quế Hoa chê mất mặt, sợ em chồng em trai thấy thì hổ. Thế là lang thang hơn nửa tháng trời vẫn thất nghiệp. Sắp đến hạn đóng tiền nhà tháng tới, tiền thì chỉ chứ , cả hai bắt đầu sốt ruột.
Tôn Binh than: "Biết thế đừng thuê cái nhà đắt thế ."
"Sao ông sớm, giờ vuốt đuôi thì ích gì." Trương Quế Hoa lườm chồng cháy mắt. " tiền, chẳng qua thuê cái chỗ chui chui thôi, ông định để cả nhà gầm cầu ở ?"
Mấy năm ở quê tằn tiện, hai cũng để dành một khoản. Lại thêm nhiều công nhân mua nhà mới nên khu tập thể cũ nhiều phòng cho thuê, giá cũng rẻ hơn .
Trương Quế Hoa xem phòng xong liền c.ắ.n răng thuê một gian.
Tuy cả nhà bốn chen chúc trong một căn phòng đơn, nhưng bà hài lòng với cuộc sống . Mảnh đất cắm dùi còn quý hơn cả quả đồi ở quê.
Dù hiện tại tìm việc, bà cũng tin sẽ c.h.ế.t đói. Bằng giá, bà bám trụ thành phố. Bà cảnh em chồng em trai phát tài, còn và chồng thì c.h.ế.t rục ở xó nhà quê.
Tìm việc cả buổi sáng , gần trưa hai vợ chồng mua tạm hai cái bánh bao gặm bên đường. Nhớ đến các con ở nhà, Tôn Binh bảo: " về lo cơm nước cho tụi nhỏ đây, chúng nó đang ở nhà một ."
"Chẳng nấu cháo để sẵn , trưa chúng nó tự ăn . Việc còn tìm , ông định hít khí trời mà sống ?"
Trương Quế Hoa nhiều, kéo chồng tiếp. Giờ đối với bà , kiếm tiền là quan trọng nhất.
Tìm cả buổi chiều cũng chẳng kết quả.
Không tuyển, mà tại Tôn Binh vốn cục mịch, ăn vụng về nên chẳng ai nhận. Trương Quế Hoa thì mồm mép tép nhảy, nhưng tuyển nữ công nhân việc chân tay chứ tuyển bà hàng tôm hàng cá lắm mồm.
Thế là công cốc.
Mãi mới tìm một quán cơm nhỏ mới mở, nhưng chỉ tuyển thanh niên trẻ tuổi bưng bê. Trương Quế Hoa tờ thông báo tuyển dụng suy tính một lúc chạy hỏi phụ trách.
"Cần bao nhiêu tuổi, mười lăm tuổi ?"
Người ngước bà : "Trông nhỏ quá ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-185.html.]
"Không nhỏ , cao bằng đấy."
"Thế thì , cô bảo nó đến thử việc xem . tuổi còn nhỏ chắc chắn bằng lớn, nên lương sẽ thấp hơn chút. Một tháng 18 đồng."
"Được, thế chiều bảo nó qua, nhờ ông xem giúp." Trương Quế Hoa hớn hở.
Tôn Binh bên cạnh thế thì trố mắt, đợi vợ xong liền kéo bà khỏi đám đông, nhíu mày hỏi: "Bà cái gì thế, ai mười lăm tuổi?" Ông rõ trong nhà chỉ mỗi đứa con gái là mười lăm tuổi.
Trương Quế Hoa hất hàm: " tính cho con Yến . Đằng nào giờ nó cũng học , ở nhà chơi cũng phí, sớm kiếm tiền sớm, tiền học cũng muộn."
" đồng ý." Tôn Binh gạt phắt , "Hai đứa nó đang tuổi ăn tuổi học, bà bắt chúng nó , thế chúng nó học nữa ? Quế Hoa, chuyện kiếm tiền để tính từ từ, bà thế với con."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
" gì con nào?" Trương Quế Hoa đỏ mặt tía tai cãi , " chẳng cũng vì cái nhà ? Từ từ cái gì mà từ từ, ông xem hai vợ chồng mấy hôm nay vất vả thế nào. Nếu con Yến , sắp tới lấy tiền mà trả tiền nhà."
Tôn Binh hiếm khi kiên quyết: "Không thuê nổi thì về quê."
"Không về! Trương Quế Hoa . cho em nhà ông sáng mắt . Đừng tưởng kiếm tí tiền là lên mặt coi thường khác, cần dựa dẫm họ vẫn sống ở cái thành phố ."
Nhìn vẻ mặt quyết liệt của vợ, Tôn Binh thấy bất lực: "Quế Hoa , sống cuộc đời của , cứ so bì với họ gì."
" cứ thích tranh cái đấy." Trương Quế Hoa hất tay chồng , sải bước nhanh về nhà.
Tôn Hải lượn lờ khắp huyện cả ngày trời mà thấy bóng dáng chị , cũng chẳng họ lên thành phố thật .
Tối sang nhà chị gái ăn cơm, kể chuyện với .
Tôn Thu Phương em trai vẫn còn lo chuyện bao đồng, sầm mặt : "Cậu tìm họ thì gì? Tìm việc cho họ rước họ về nhà nuôi?"