Bà ngoại Tôn lên tiếng: "Thu Phương, dù cũng là chị ruột, lên đây thì cũng nên để ý một chút."
"Mẹ với lo thì tự mà lo. Con mặc kệ. Con cũng chẳng lành gì, hồi vợ chồng con cùng đường mạt lộ gửi con Mẫn về quê, chúng con đưa lương thực bà còn mặt nặng mày nhẹ. Giờ chúng con khá giả, gặp mặt bà cũng chẳng cái mặt t.ử tế. Con cầu cạnh gì họ, cũng chẳng mà lo cho họ."
"Thôi nào bà." Tô Trường Vinh vỗ vai vợ.
Tôn Thu Phương dựa ghế: "Bà sĩ diện hão, việc gì lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh. Lại tưởng cố ý nịnh bợ bà ."
"Mẹ chị con gì, nhưng cái Yến với thằng Cường vẫn là trẻ con mà. Mẹ chỉ chúng nó sống thế nào cho yên tâm thôi." Bà cụ thở dài.
Thấy khí căng thẳng, Tô Mẫn vội khuyên : "Mẹ đừng nữa. Bà ngoại cũng là lo cho bác thôi mà. Giống như con lời, nỡ phạt con ?"
Tôn Thu Phương mấp máy môi, gì nữa.
Tô Mẫn sang bảo út: "Cậu , là chỉ cho bác cả cách xiên que cay , xem bác chịu ."
"Trời ấm lên , món đó còn bán ?"
"Được ạ, mùa nào chẳng bán , chỉ là lãi ít nhiều thôi. nếu bác cả mối ăn hơn thì thôi."
Cô nhiều tình cảm với nhà bác cả, nhưng bà ngoại và út vẫn bỏ . Chuyện càng dây dưa càng rối, chi bằng chỉ cho họ một con đường ăn, để họ tự bươn chải, sướng khổ tự chịu.
Vợ chồng Tôn Binh tìm việc thêm mấy ngày nữa thì cuối cùng cũng nhận một khách sạn mới mở. Trương Quế Hoa giặt chăn màn, Tôn Binh bảo vệ. Lương hai cộng một tháng cũng 50 đồng.
Trương Quế Hoa mừng như bắt vàng, tối về tính toán: "Hai vợ chồng cộng thêm con Yến, một tháng cũng gần 60 đồng. Một năm hơn bảy trăm, ăn đứt ruộng ở quê. Ông bảo , còn tăng lương nữa đấy."
Tôn Binh cũng ngờ tìm việc thật. Giờ ông chẳng gì nặng nhọc, chỉ việc trông cửa khách sạn mà vẫn tiền, công việc nhàn hạ quá. Vợ thì giặt giũ trong nhà, việc đàn bà mà cũng tiền. Cuộc sống đúng là tệ.
Trương Quế Hoa đắc ý: "Giờ thì quyết định của là sáng suốt . Vợ chồng con Phương với thằng Hải buôn bán kiếm tiền đến mấy cũng bằng công việc định của chúng . Buôn bán dạo coi là đầu cơ trục lợi đấy, ai thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-186.html.]
Tôn Binh vốn ba , giờ thấy vợ đúng quá, nên bà gì ông cũng gật đầu lia lịa: ", buôn bán bấp bênh lắm, cứ công ăn lương như là chắc ăn nhất."
Tôn Hải tìm mấy nữa, thấy chị , nhưng tình cờ gặp cháu gái Tôn Yến đang bưng bê trong một quán cơm.
Nhìn đứa cháu nhỏ tuổi phục vụ khác, mắt Tôn Hải đỏ hoe.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Yến Yến, về với chú. Chú đưa cháu tìm bố ."
"Cháu về." Tôn Yến hất tay chú , "Ở đây lắm, ăn ngon, tiền, sướng hơn học ở quê nhiều."
"Tuổi cháu học , cháu định thi đại học ?"
Nhìn đứa cháu ham học giờ những lời , lòng Tôn Hải đau thắt. Bản học hành đến nơi đến chốn nên thấm thía nỗi khổ của sự thất học. Cậu con cháu vết xe đổ của .
"Dù chú đừng quản cháu, cháu cũng chẳng học nữa, ở ngoài chán." Tôn Yến bướng bỉnh .
Từ lúc bắt , cô bé quyết định , sẽ việc ở đây, học hành gì nữa. Nếu khổ sở thì cũng là tại bố cô bé.
"Nghe chú, đừng giận dỗi nữa, chú đưa cháu về chuyện với bố , nhất định học. Học phí của cháu và thằng Cường, chú lo hết."
"Không học là học." Tôn Yến mặt , "Cháu việc đây, chú tìm bố cháu thì đến khu tập thể Điện Lực, tòa 2 tầng 5 . ban ngày ai , tối chú hẵng đến." Nói xong cô bé chạy biến trong.
Tôn Hải theo bóng cháu chạy bếp, tiện đuổi theo, trong lòng trĩu nặng lo âu.
Trưa về quán, bàn chuyện với vợ.