Nhìn bộ dạng tức tối của Tô Văn Văn, Tô Mẫn khẩy: "Mày chặn tao chỉ để mấy câu thôi ? Nói xong thì tránh , tao còn thi."
"Tao tránh đấy, Tô Mẫn, mày điếc ? Bên cạnh mày ai cả, mày thi thì cũng gì. Không bạn bè, mày cô lập !"
Tô Văn Văn càng càng kích động.
Tô Mẫn nhạt, lắc đầu cô : "Mày chọn lúc để những lời , chắc chỉ đơn giản là báo cho tao tao cô lập nhỉ. Có mày tao mất tinh thần, ảnh hưởng đến kết quả thi cử ?"
Bị trúng tim đen, Tô Văn Văn cứng họng. Cô ngờ Tô Mẫn thấu ý đồ của . Từ khi gia đình mâu thuẫn, cộng thêm việc luôn ganh ghét Tô Mẫn, suốt ngày chỉ nghĩ cách khó dễ cô, thành tích của Tô Văn Văn tụt dốc t.h.ả.m hại. Cô lên lớp 9 sẽ phân ban dựa theo thành tích, tự thi cử chẳng , nên mới định dùng đòn tâm lý để kéo Tô Mẫn xuống nước cùng, cho bõ ghét.
Dựa mà con bé nhà quê Tô Mẫn học giỏi hơn cô , còn đến nhà Chủ tịch huyện khách. Nghĩ đến thái độ thiết của phu nhân Chủ tịch huyện với Tô Mẫn, còn với thì lạnh nhạt, Tô Văn Văn cam tâm. Cô đến cũng tung hô, tuyệt đối thể thua kém loại như Tô Mẫn.
Thấy sắc mặt Tô Văn Văn lúc xanh lúc trắng, Tô Mẫn cảm thấy nực .
Cô qua cái tuổi bồng bột từ lâu, thể hiểu nổi cái suy nghĩ bất chấp tất cả chỉ để thỏa mãn sự đố kỵ trẻ con . Cô luôn giữ sự tỉnh táo và lý trí, học để gì, nên bao giờ để chuyện bên lề ảnh hưởng đến việc học. Còn Tô Văn Văn thì ngược , vì hại cô mà bỏ bê học hành, tụt xuống tận ngoài top 20, thi cuối kỳ còn tụt xuống ngoài 30.
Lớp trưởng mà dùng tâm địa độc ác như để hãm hại bạn bè.
Tô Mẫn thừa nhận, trẻ con đôi khi tính lên thì cũng chẳng kém ai. Nếu cô thực sự chỉ là cô bé 15 tuổi, lẽ ảnh hưởng bởi sự cô lập , Tô Văn Văn kích động hỏng bài thi.
Và kết quả là việc phân ban lớp 9 cũng sẽ ảnh hưởng.
Càng nghĩ cô càng thấy buồn , nhịn Tô Văn Văn với vẻ chế giễu: "Nói xong ? Xong thì tao thi đây. À đúng , mày thứ 37 nhỉ. Chúc mày thi nhé. Còn nữa, chuyện khác cô lập tao chẳng quan tâm . Chỉ loại như mày mới thích tụ tập bè phái thôi, mày thử xem, bạn bè của mày đứa nào ngu ngốc đến mức vì mải chơi mà bỏ bê học hành như mày ."
Nhìn sắc mặt Tô Văn Văn ngày càng khó coi, Tô Mẫn thấy hả hê trong lòng. Có một chiêu gọi là "gậy ông đập lưng ông". Cô sẽ vì lớn tuổi hơn mà nhẫn nhịn Tô Văn Văn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-189.html.]
Bỏ Tô Văn Văn, Tô Mẫn hít sâu một , điều chỉnh tâm trạng, nhanh bước trạng thái tập trung cao độ.
Trước khi thi, cô "cày" nát mấy quyển sách bài tập, nên dạng đề nào cũng lòng. Thi xong, kiểm tra kỹ lưỡng hai , đợi chuông reo hết giờ, Tô Mẫn mới cùng khỏi phòng thi.
Vừa khỏi cửa, thầy Ngô Dụng gọi cô văn phòng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tô Mẫn còn đang ngơ ngác thì thấy thầy Ngô lấy từ ngăn kéo một phong thư: "Tiết Miễn gửi cho em đấy, thầy cứ tưởng nó gửi cho thầy, ai dè bóc bên trong là thư gửi em. Em bảo thằng nhóc cố tình chơi khăm thầy ?"
Những ngày Tiết Miễn học ở lớp, đối với thầy Ngô quả là cực hình. Lên lớp giảng thì thôi, rảnh rỗi còn đưa đủ loại câu hỏi hóc búa khó thầy, khiến thầy bao phen dở dở .
Giờ nhắc , thầy vẫn còn thấy "ngứa răng".
Tô Mẫn nét chữ "rồng bay phượng múa" phong bì, bật : "Thầy ơi, Tiết Miễn quý thầy nên mới đùa thế thôi ạ. Tính thế mà. Chứ lưng khen thầy đấy ạ."
"Thật á?"
Thầy Ngô vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Thật mà thầy." Tô Mẫn gật đầu chắc nịch. Dù lúc cứ khéo là nhất.
Thầy Ngô : "Coi như thằng nhóc còn chút lương tâm. Em thư hồi âm nhớ bảo nó, thầy đưa thư vất vả, thư riêng cho thầy thì ít nhất cũng vài dòng hỏi thăm chứ, đối xử với thầy giáo thế là vô lễ lắm đấy."