Tô Mẫn định trong trình bày ý định thì bảo vệ chặn : "Này cô bé, chỗ chỗ chơi, về ."
"Cháu đến nhập hàng thật mà."
"Bên trong đang bận lắm, đừng phiền, về ." Bảo vệ chẳng thèm , đóng sầm cửa .
Tô Mẫn tức tối đ.ấ.m cửa sắt mấy cái hậm hực về.
Tôn Thu Phương đang tán gẫu với cô nhân viên trong cửa hàng, thấy con gái về sớm thì : "Sao, nắng quá chịu nổi , bảo đừng mà."
"Mẹ, giúp con một việc ?"
Tô Mẫn cụp ô , đến bên .
Tôn Thu Phương chào cô nhân viên bước khỏi quầy: "Lại ý tưởng quái gở gì nữa đây?"
"Kìa , ý tưởng quái gở, con ăn buôn bán, giúp con ? Con bé quá thèm tiếp."
Nhắc đến chuyện Tô Mẫn thấy nản. Chỉ kém vài tuổi thôi mà coi như trẻ con quấy rối.
Cũng may cô 15 tuổi, chỉ còn 3 năm nữa là thành niên.
Tôn Thu Phương con gái đứa đùa, nó bảo ăn nghiêm túc thì chắc chắn là nghiêm túc, bèn hỏi: "Việc gì, con ."
"Mẹ với con một lát , con đến xưởng may lấy ít hàng về."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Xưởng may á?" Tôn Thu Phương ngạc nhiên, "Con định bán quần áo ?"
"Vâng, con lấy ít thôi."
Tuy thấy con gái mười mấy tuổi đầu buôn quần áo viển vông, nhưng Tôn Thu Phương ngăn cản. Mấy năm nay con gái bà thất bại bao giờ, vả buôn bán quần áo thì lãi, cũng chẳng lỗ bao nhiêu.
"Được , để bảo cô Trần trông cửa hàng cho."
Tôn Thu Phương dặn dò cô nhân viên vài câu theo con gái.
Lần lớn cùng, bảo vệ ngăn cản nữa.
Xưởng bộ phận kinh doanh riêng, Tôn Thu Phương theo chỉ dẫn tìm đến nơi, còn để Tô Mẫn tự đàm phán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-192.html.]
Lần Tô Mẫn định lấy thử vài mẫu, mỗi mẫu một ít, tổng cộng 50 chiếc.
Đơn hàng nhỏ thế thường xưởng bán lẻ, nhưng Tô Mẫn bảo lấy hàng tồn kho mẫu cũ cũng , miễn là chất lượng đảm bảo.
Xưởng may nào chẳng hàng tồn, mà còn tồn nhiều là đằng khác. Có những mẫu tồn kho mấy năm trời, cửa hàng bán , xưởng cũng đẩy , vứt thì tiếc, thành là gánh nặng.
Thấy Tô Mẫn chịu ôm hàng tồn, bên kinh doanh mừng như bắt vàng, lập tức duyệt đơn xuất 50 chiếc quần áo mẫu cũ cho cô.
Vào kho, Tô Mẫn chọn mấy mẫu váy liền, cùng hai mẫu quần dài và áo cộc tay.
Cả một bao tải quần áo to đùng, Tôn Thu Phương để con xách mà vác luôn lên vai.
Ra khỏi cổng xưởng, Tôn Thu Phương hỏi: "Mẫn Tử, con mua đống quần áo cũ gì, mang bán ai thèm mua."
"Mẹ yên tâm, con cách."
Tô Mẫn bí hiểm. Tuy chắc chắn trăm phần trăm nhưng cô vẫn thử sức. Sống đời , ngoài bán kem và lẩu xiên que, cô thực sự một vụ ăn nào tấm món. Siêu thị của gia đình tuy là ý tưởng của cô nhưng thực hiện là bố . Giờ vốn trong tay, cô tập tành kinh doanh, xem duyên với nghề .
Tôn Thu Phương con gái lém lỉnh, trong lòng cũng vui lây. Dù thế nào thì con gái chịu khó động não, chịu ăn là . Hơn đứt con cái nhà . Đã thế học hành còn giỏi giang, mát mặt bố .
Không như thằng con nhà chú hai, học dốt còn chiều hư, chẳng coi ai gì. Để xem ai hơn ai.
Về nhà, Tô Mẫn đổ đống quần áo giường, trải từng cái xem.
Cô cố tình chọn nhiều váy liền vì váy dễ sửa nhất, thêm thắt chút họa tiết, hoa văn là thành mốt ngay.
Mấy cái váy đều là dáng suông chiết eo, mặc rộng thùng thình chẳng tôn dáng tẹo nào.
Cô cầm một chiếc lên ướm thử, trong đầu hình thành ý tưởng, liền vội vàng chạy tìm Liêu Chiêu Đệ.
Liêu Chiêu Đệ bán kem nửa tháng, cũng kiếm chút đỉnh nhưng đen nhẻm . Lại sợ nhà chuyện nên ngày thường cô bé bán xa, trưa cũng ít về. Vì thế mà kế mắng là lười biếng, chịu việc nhà, để hàng xóm dị nghị.
Bị mắng oan, buổi chiều Liêu Chiêu Đệ ở nhà lôi hết quần áo giày tất của cả nhà giặt.
Lúc Tô Mẫn đến, cô bé vẫn đang hì hục giặt đồ. Vợ chồng Chu Cường đều chợ bán hàng, Chu Tiểu Binh cũng bố lôi phụ việc, ở nhà chỉ còn mỗi Liêu Chiêu Đệ.