Thấy mắt bạn đỏ hoe, Tô Mẫn xắn tay áo giặt cùng, giặt : "Tớ đang định rủ sang nhà tớ, tớ ý tưởng lắm, khéo tay , sang giúp tớ một tay."
"Tớ giặt xong đống là ngay." Liêu Chiêu Đệ vội vàng , sợ Tô Mẫn cho cùng.
Thấy bạn cuống quýt, Tô Mẫn trấn an: "Không , chuyện gấp gáp gì . mà vụ ăn của tớ mà thành thì qua nhà tớ thường xuyên đấy. Hai nhà giờ xa , cũng bất tiện."
"Không , nhà chú Chu xe đạp, tớ mà. Lúc đó tớ bảo sang học nhóm cùng . Tớ sẽ tranh thủ giặt quần áo từ tối hôm để ảnh hưởng việc nhà. Chỉ buổi trưa về nấu cơm mang chợ cho là mất chút thời gian thôi."
"Cái đó thì , tớ địa chủ mà cho nghỉ. Giờ nghỉ trưa gì thì ."
Liêu Chiêu Đệ việc nhanh thoăn thoắt, nhoáng cái giặt xong chậu quần áo to đùng.
Phơi đồ xong, hai đứa đèo về nhà Tô Mẫn.
Không đầu đến nhà Tô Mẫn, nhưng nào Liêu Chiêu Đệ cũng thầm ngưỡng mộ.
Trong mắt cô bé, Tô Mẫn thật hạnh phúc, bố yêu thương , kinh tế gia đình khá giả. Bản Tô Mẫn cũng là chủ kiến, kiếm tiền.
Nghĩ cảnh nhà , cô bé khẽ thở dài.
Biết bao giờ cô mới một mái ấm thực sự.
Tô Mẫn kéo bạn phòng, chỉ đống quần áo giường. Liêu Chiêu Đệ trố mắt: "Làm gì thế ?"
"Quần áo đấy, tớ mới lấy ở xưởng về, vất vả lắm mới mua . Tớ định buôn bán quần áo, nhưng tớ chỉ ý tưởng thôi, cần khéo tay sửa sang . Giao cho ngoài tớ yên tâm. Cậu khéo tay, giúp tớ ?"
Liêu Chiêu Đệ cầm một chiếc lên ngắm nghía: "Kiểu dáng cũng đấy chứ, định sửa thế nào?"
"Cụ thể sửa tớ nghĩ kỹ. tối nay tớ sẽ vẽ phác thảo ."
"Cậu vẽ thiết kế thời trang á?" Liêu Chiêu Đệ ngạc nhiên.
Tô Mẫn : "Cũng chẳng thiết kế chuyên nghiệp gì , vẽ đại khái cho hình dung thôi. Hồi Tiết Miễn dạy tớ vẽ mà."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-193.html.]
Nhắc đến Tiết Miễn, cô nhớ đến lá thư gửi, bao giờ mới về.
Liêu Chiêu Đệ xem qua mấy mẫu quần áo, bảo sửa thì vấn đề gì, nhưng nhiều thế , nếu sửa hết thì tốn nhiều thời gian lắm, riêng khâu may viền lâu la , giá mà cái máy khâu thì .
"Mai cứ qua sửa , tớ bảo bố kiếm cái máy khâu về."
Liêu Chiêu Đệ gật đầu, ngập ngừng như gì đó thôi.
Tô Mẫn thấy bạn ấp úng, suy nghĩ một chút vỗ trán, thầm trách sơ ý.
Cô bảo: "Chiêu Đệ , vụ tớ bỏ vốn và kỹ thuật, bỏ công sức và kỹ thuật, trừ chi phí bọn chia 3-7 nhé, thấy thế nào? Hoặc nếu chia lãi thì tớ trả công theo sản phẩm, mỗi cái 3 hào. Nghĩa là dù tớ bán , cứ sửa xong là tiền."
Nghe Tô Mẫn chủ động đề cập chuyện tiền nong, Liêu Chiêu Đệ cũng thoải mái hơn: "Tô Mẫn, tớ giúp tớ. Tớ thể lợi dụng . Nếu quần áo bán chạy thì trả công theo cái cho tớ. Còn nếu ế ẩm thì chia theo lợi nhuận."
"Thế , thống nhất ngay từ đầu, như thì thiệt thòi quá."
"Thiệt thòi gì , cho tớ cơ hội kiếm tiền là tớ ơn lắm . Chị cả tớ nghỉ học , chị hai năm nay đỗ cấp ba mà kế cho học. Bố tớ giờ vợ răm rắp, bà cho học là chị tớ nghỉ. Tớ kiếm tiền để chị hai học."
"Thế chị cả ở nhà gì?"
"Phụ giúp việc đồng áng, chị hai bảo đến dạm ngõ ."
"Nhanh thế á, mới 18 tuổi mà?" Tô Mẫn xong mới nhớ ở quê tảo hôn là chuyện thường. Mười mấy tuổi đầu vợ, .
Cô : "Chiêu Đệ, cứ cho , tớ chiếm tiện nghi của , cũng đừng chịu thiệt. Dù ăn thế nào tớ cũng chia 3-7. Nếu bán , tiền cũng đừng trách tớ nhé."
"Tô Mẫn, gì thế, nếu vì chuyện mà trách thì tớ xứng bạn ." Liêu Chiêu Đệ nghiêm túc.
Tô Mẫn : "Được , chốt thế nhé, mai bắt đầu ."