Chỉ trong một buổi sáng, hơn hai mươi chiếc quần áo bán sạch.
Dựa theo giá Tô Mẫn định đó, khi trừ chi phí, mỗi chiếc quần áo lãi ròng ba đồng. Chỉ một buổi sáng kiếm 60 đồng.
Buổi trưa lúc dọn hàng, Liêu Chiêu Đệ xong con ước tính thì kích động thôi: "Trước bán kem que, cả ngày trời cũng chỉ mấy đồng bạc, còn nóng gần c.h.ế.t. Lần mới một buổi sáng mà kiếm nhiều thế ."
Tô Mẫn bạn thì đáp: "Đâu chỉ một ngày, đó chẳng mất cả tuần để sửa quần áo , đấy đều là chi phí thời gian cả đấy."
"Nói cũng ." Liêu Chiêu Đệ gật đầu, : " tớ vẫn thấy cái kiếm tiền hơn, cũng thoải mái hơn nhiều."
Tô Mẫn : "Bây giờ mới chỉ là tạm thời thôi, còn xem về thế nào ."
Qua phi vụ , cô cũng lợi nhuận của ngành trang phục.
Giá bán những bộ quần áo thực sự vẫn còn "lương tâm", cho nên lãi vẫn còn ít. Cô cảm thấy nếu tăng thêm một đồng nữa thì vẫn thể bán .
"Chiêu Đệ, việc buôn bán chúng thể tiếp tục ."
Tô Mẫn quyết định chủ ý, chuẩn nhập thêm một lô hàng nữa.
Buổi chiều khi mặt trời ngả bóng, hai đem quần áo còn bày bán.
Vì buổi sáng mua, về nhà truyền miệng quảng cáo giúp, nên nhanh danh mà tìm đến.
Trước khi trời tối, bán thêm hơn mười chiếc.
Hai cũng định bán ở chợ đêm. Thu dọn đồ đạc xong, cả hai cùng đến cửa hàng của Tôn Thu Phương.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Đến cửa hàng của Tôn Thu Phương, hai hẹn ngày mai cùng nhập hàng, đó tiếp tục bắt tay việc, tranh thủ lúc trời nóng may gấp thêm ít quần áo để bán. Liêu Chiêu Đệ híp mắt đồng ý, chạy tót về nhà.
Tô Mẫn tiệm, đặt quần áo còn lên ghế, mặt như hoa nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuoc-song-lam-giau-tuoi-dep-nhung-nam-80/chuong-196.html.]
Tôn Thu Phương thấy con gái vui vẻ như liền hỏi: "Sao thế, vui thế chắc là buôn bán thành công hả?"
"Cũng tạm ạ." Tô Mẫn khiêm tốn , nhưng nụ mặt thì giấu . Lần vốn dĩ chỉ định tìm việc thêm kiếm tiền trong kỳ nghỉ hè, ngờ một trận trò như , cô tìm hướng .
Kinh doanh trang phục, quả thật là một nghề tồi. Chỉ bày sạp vỉa hè kiếm một khoản như , nếu mở cửa hàng đàng hoàng, mở xưởng may quần áo thì ?
Cô nhớ , kiếp hàng hiệu nhiều vô kể, chỉ một chiếc áo thun bình thường cũng hơn trăm đồng, mà nhiều vẫn sẵn lòng mua.
Bây giờ ngẫm , ngành kinh doanh trang phục , dù ở thời đại nào, cũng đều là ngành hái tiền.
Buổi tối về nhà, Tô Mẫn mới kể tình hình buôn bán cho Tô Trường Vinh và Tôn Thu Phương .
Nghe con gái chỉ trong một ngày kiếm hơn 50 đồng, Tôn Thu Phương kinh ngạc tột độ: "Thật sự nhiều như thế ?"
Mấy năm nay lương công nhân tăng lên nhiều, một tháng cũng bảy tám chục đồng, mà con gái một ngày bằng hơn nửa tháng.
Tôn Thu Phương cảm thấy mơ cũng dám nghĩ tới.
Tô Trường Vinh cũng : "Mẫn Tử, chuyện buôn bán của con tồi. cũng ai cũng . Con xem, chỉ riêng kiểu dáng mấy bộ quần áo đó thôi, bình thường nghĩ ."
Tôn Thu Phương tán đồng: " , nếu là thì chịu c.h.ế.t, nổi." Bà : " Mẫn T.ử còn học, cũng thể vì kiếm tiền mà trễ nải việc chính. Việc buôn bán kiếm tiền đến , con cũng đừng vì thế mà bỏ bê sách vở. Kiếm tiền để tính, hiện tại nhiệm vụ chính vẫn là học tập kiến thức."
"Mẹ, con phân rõ chính phụ mà. qua , con thấy thích công việc kinh doanh , con sẽ theo nghề ."
"Thế ." Tô Trường Vinh lập tức phản đối. "Nếu con cái , cửa hàng của ba và con ai tiếp quản? Đây là tâm huyết của ba đấy, con quản thì ai quản."
"Con quản tiện thể luôn, dù cửa hàng lớn lên thể thuê nhân viên, hai mảng kinh doanh con đều tất."