Trọng Sinh Cướp Lại Cơ Duyên Cứu Cả Gia Đình - Chương 11: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:51:34
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mượn nợ

 

, tiền lệ vẫn còn đó, tất cả những mặt ở đây đều nên nâng cao cảnh giác, cẩn thận với tất cả những kẻ cố ý tiếp cận thể mang ý đồ bất chính.”

 

“Ngoài , bất kể nha đầu A Du bảo chúng gì, đều nàng, tin nàng, tuyệt đối đừng hỏi gì cả.”

 

Lâm Huyên Vũ nàng khó lòng hết, điều thể bây giờ là phối hợp trăm phần trăm với nàng.

 

Những lớn , trong lòng đều nặng trĩu, lũ trẻ thì háo hức, trong mắt tràn đầy sự tin phục đối với Lâm Du.

 

Chỉ Lâm Di và Lâm Mạt lộ vẻ đau lòng.

 

Hội nghị kết thúc, lớn nhỏ mỗi một việc, chỉ Lý Tú Chi tìm đến Lâm Huyên Vũ.

 

“Nương.”

 

“Lão nhị, trong lòng cứ bồn chồn yên. Ngươi còn nhớ vẻ mặt của nha đầu A Du lúc ăn cơm ? Trông nó giống ông ngoại của ngươi.”

 

Lý Tú Chi cùng cha nàng chạy nạn đến Rừng Phong, cha nàng là do đói lâu ngày mà sống sượng đến c.h.ế.t.

 

Lâm Huyên Vũ trong lồng n.g.ự.c chấn động mạnh, đó giả vờ như chuyện gì an ủi Lý Tú Chi, “Nương, nhất định là nhầm , nha đầu A Du là do quá đói thôi. Người nghĩ xem, từ tối qua đến giờ, nàng ăn gì ?”

 

“Cái tuổi của nàng là lúc ăn khỏe nhất, đó tinh thần căng thẳng, bây giờ thả lỏng thì chẳng sẽ như .”

 

Lý Tú Chi lừa gạt, tâm trạng cũng dịu xuống, nhưng tâm tư Lâm Huyên Vũ trở nên linh hoạt.

 

Ngủ một giấc thật ngon, Lâm Du tràn đầy năng lượng, dẫn Lâm Tấn và Lâm Hoành đến nhà quả phụ Từ.

 

Vừa đến thì chạm mặt quả phụ Từ, “Nha đầu A Du, ngươi đến đúng lúc , giờ Bách Sinh đang ôn bài.”

 

Trong lời đều là chê nàng tự chạy đến, vướng víu, chỉ là nàng ngây thơ vô tri, bán còn vui vẻ đếm tiền.

 

Kiếp đường chạy nạn, quả phụ Từ chỉ cấu kết với Lâm Bảo Trân hại c.h.ế.t Lâm Tấn và Lâm Hoành, mà còn bán nàng lấy một cái bánh. Nếu nãi nãi liều c.h.ế.t bảo vệ, lúc đó nàng mất mạng .

 

Đây đúng là một con rắn độc phun nọc, mà đối xử khác biệt.

 

“Ta đến tìm , hôm nay đến lấy sách vở và ghi chép mà nhị bá từng cho Trần Bách Sinh mượn, cùng với bàn ghế, nồi bát đĩa mà nhà ngươi mượn tiền của nhà .” Dứt lời, Lâm Tấn và Lâm Hoành nhà họ Trần.

 

“Trừ cái ghế què chân , còn đều là của nhà .”

 

“Mang hết ngoài.”

 

Ban đầu quả phụ Từ còn tưởng Lâm Du chỉ đùa, cho đến khi nàng thấy Lâm Tấn và Lâm Hoành khiêng bàn ngoài, nàng mới nhận Lâm Du thật.

 

“Nha đầu A Du, đồ cho thì chuyện lấy , như thật quá keo kiệt.” Quả phụ Từ sắc mặt khó coi ngăn cản, Lâm Du chặn , “Còn nữa, bạc ngươi và Trần Bách Sinh mượn của nhà , cũng trả đầy đủ.”

 

“Lâm Du, ngươi đừng quá đáng chứ?” Trần Bách Sinh bỗng xông khỏi phòng, hùng hổ về phía Lâm Du, thở hổn hển.

 

“Đừng tưởng ngươi ép như sẽ khuất phục ngươi? Chẳng qua là dùng chút ân huệ nhỏ mà mua chuộc , đợi đến tuổi sẽ cưới ngươi ? Ngươi đừng hòng, tuyệt đối sẽ để ngươi đạt .”

 

Lâm Du ánh mắt khó tả, khinh thường liếc từ đầu đến chân, “Ta chỉ lấy đồ của là ép ngươi ?”

Mèo con Kute

 

“Ngươi lấy cái mặt lớn như ?”

 

“Ngươi tự hỏi lòng xem, những bàn ghế, nồi bát đĩa , còn cả sách vở giấy bút ngươi dùng, chỗ nào của nhà họ Lâm ? Ăn mặc tiêu dùng đều dựa , ngươi gì mà dám đối đầu với ? Không , ngươi chẳng là gì cả.”

 

Không tự xưng thanh cao quý trọng ? Cảm thấy sự tồn tại của nàng ô nhục ?

 

Vậy thì bây giờ nàng sẽ giúp toại nguyện, xem cái kẻ oan đại đầu là nàng đây, Trần Bách Sinh thể sống đến mức nào.

 

“Lâm Du.” Trần Bách Sinh sắc mặt đỏ bừng, thể run rẩy dữ dội vì giận dữ.

 

“Sao? Giận quá mất khôn ? Ta một lời giả dối nào .”

 

“Ta sẽ trả, Trần Bách Sinh dùng một chút nào của ngươi, đều sẽ trả nguyên vẹn.”

 

“Nói suông bằng chứng, mượn nợ.” Lâm Du phớt lờ cơn giận của Trần Bách Sinh, thong thả đưa tay .

 

Trần Bách Sinh lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, hất tay áo nhà, xuống giấy vay nợ một cách hùng hồn.

 

“Mẹ, lấy hết tiền trong nhà , chúng nợ nàng .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/chuong-11.html.]

 

Quả phụ Từ như kiến bò chảo nóng, xoay vòng cuống quýt, “Bách Sinh, thể .”

 

“Sợ gì, đợi thi đậu tú tài, đến lúc đó chép sách thư, chẳng mấy chốc sẽ kiếm .” Hơn nữa, còn Bảo Trân ở đó mà.

 

Trong ánh mắt quả quyết của Trần Bách Sinh, quả phụ Từ lấy bạc ít ỏi còn trong nhà.

 

Cầm lấy tiền, Trần Bách Sinh nhét cả tiền và giấy nợ tay Lâm Du, “Chẳng mấy chốc sẽ trả hết nợ của các ngươi, chúng đường ai nấy , ngươi đừng hòng đến tìm nữa.”

 

“Giá trị hút +100”

 

“Giá trị hút +100”

 

“Nói như thể ngươi là miếng bánh thơm ngon .”

 

“Nhị bá nương của , mặt Trần tú tài mà chăm sóc con ngươi cô quả, ngờ ngươi bội tín vong ân, lấy oán báo ơn, từ nay hai nhà chúng đoạn giao.”

 

Dứt lời, Lâm Du nhà cuốn cả bút mực giấy nghiên và sách vở.

 

“Giá trị hút +100”

 

“Giá trị hút +100”

 

“Giá trị hút +100”

 

Hệ thống liên tục thông báo mấy , chẳng lẽ là tính theo lượng ? Số giấy nàng đang cầm ít nhất cũng vài chục tờ, kể cả tủ sách và ghi chép .

 

Trần Bách Sinh tuy rẻ mạt, nhưng chịu nổi lượng nhiều a.

 

“Đó là của ...” Trần Bách Sinh ngăn cản, nhưng cứng rắn bại trận ánh mắt lạnh lùng của Lâm Du.

 

Quả phụ Từ bỏ vẻ mặt giả tạo, trở về bộ mặt thật, “Lâm Du, ngươi nhất định dồn con đường cùng ?”

 

“So với Trần Bách Sinh, còn kém xa lắm, vì Lâm Bảo Trân mà suýt nữa lấy mạng , mặt Trần tú tài truy cứu.”

 

“Nếu đại xá tuyên dương, đó mới là dồn đường cùng.”

 

Từ Quả Phụ đồng tử co rút, ánh mắt Lâm Du thêm vài phần dò xét.

 

Mãi đến khi nàng khuất, bà mới nghiến răng nghiến lợi khạc một bãi về phía bóng lưng , “Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, đúng là coi thường nàng. Hóa vẻ thật thà chất phác và ngây thơ ngốc nghếch ngày thường đều là giả vờ.”

 

Nàng giăng bẫy bà một vố đau.

 

Lau vệt nước nơi khóe môi, Từ Quả Phụ bước nhà, chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ. Trong nhà bà nhiều đồ như mà?

 

Sao chỉ còn những thứ sứt mẻ, hỏng hóc?

 

Đây là cố ý sỉ nhục khác ?

 

Từ Quả Phụ quên mất, khi sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, nhà bà vốn dĩ là như .

 

Chỉ là con đều như , ngày tháng khấm khá một chút liền quên đường lối của , giống như việc đầu tiên què khi chân lành là vứt bỏ nạng.

 

Đem tất cả đồ vật từ nhà họ Trần đòi , Lâm Du, Lâm Tấn, Lâm Hoành cùng vác đồ, khí thế hiên ngang, nghênh ngang về nhà.

 

Dân làng thấy đều ngớt xì xào bàn tán, dù thì việc nhà họ Lâm đối xử với Trần Bách Sinh vì Lâm Du thế nào, bọn họ đều tận mắt chứng kiến.

 

“Lâm Du thật , căn nhà đó của nhà họ Trần dọn sạch trơn.”

 

“Chậc chậc chậc, Trần Bách Sinh đúng là sống trong phúc mà phúc.”

 

“Bị vài câu chẳng hơn nhiều so với ngày ngày ăn rau cháo qua bữa .”

 

Tin tức truyền đến tai nhà Lâm Hữu Căn, ai nấy đều kinh ngạc.

 

“Lâm Du thật ?”

 

“Lần Trần Bách Sinh t.h.ả.m .”

 

“Thay vì lo lắng cho kẻ khác, nghĩ đến bản ? Mất trắng ba mươi lạng, đó là ba mươi lạng bạc đó, thể mua bao nhiêu thịt và trứng chứ.” Diệp Phương Phương gào, nhưng trong mắt rơi một giọt lệ.

 

 

Loading...