Trọng Sinh Cướp Lại Cơ Duyên Cứu Cả Gia Đình - Chương 127: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:53:46
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phản cốt
Đợi nước sôi thì cho xương cá , đó đổ thịt cá , chỉ cần thêm một chút muối cho vị là .
Nước Hứa Tiêu Nguyệt thêm đủ nhiều, đợi ăn hết cá xong, còn thể dùng canh chua để nhúng rau xanh rau dại mà ăn.
Cá xong, tất cả cầm bát đũa, vì nóng nên đều , từ bên sang bên , từ bên sang bên .
Bị nóng thì xuýt xoa, ăn thì húp sùm sụp.
"Hít hà ~ Nóng quá."
"Ưm ~ Thịt cá ngon quá, tươi và mềm."
"Vào miệng là tan chảy."
"Tam tỷ, mỗi ngày tỷ bắt một con cá cho chúng ăn ?"
"Muội ăn mãi chán."
"Con cá tự dưng chín."
"Vậy thì tài nghệ của Đại bá nương và A nương thật khéo léo, xứng đáng là độc nhất vô nhị."
Vẻ mặt nhỏ bé của Lâm Tấn cố gắng cân bằng một bát nước, chọc cho ha hả.
Mèo con Kute
Ngay cả cặp song sinh trai gái đang trong xe la tự chơi cũng khúc khích thành tiếng.
Đang ăn dở, chỉ thấy một tiếng “nghé”, một thứ gì đó con nghé húc từ bụi cây rậm rạp mà bật .
Nhìn theo hướng tiếng động, hóa là một đứa trẻ bảy tám tuổi, quần áo rách rưới, khuôn mặt hốc hác, khóe miệng còn dính thứ chất lỏng đáng ngờ.
“A——”
“Đừng bắt , đừng bắt .”
“Ta thật sự cố ý trộm, là vì mùi hương quá thơm, cũng tới đây .”
Đứa trẻ co rúm mắt , hai tay theo bản năng thủ thế phòng vệ, rõ ràng là đ.á.n.h đến sợ hãi.
Mặc dù , mùi cá thịt vẫn ngừng xộc mũi, đứa trẻ hít một thật sâu, ngay đó bụng phát tiếng “ục ục ục”.
Thấy mãi ai động thủ, mắt đứa trẻ sáng lên, hai tay chống đất dập đầu lạy họ: “Cầu xin các vị, ba ngày ăn gì , thể cho chút đồ ăn ?”
“Chỉ một chút thôi.”
Đứa trẻ xong, nuốt nước bọt ừng ực.
Bình Tố nảy sinh lòng trắc ẩn, thế mà khi kịp phản ứng, nàng trực tiếp múc một bát cơm chan cá đưa qua.
Đứa trẻ nhận lấy, màng nóng, mà chạy biến .
Bình Tố ngây .
“Nương, bát của cướp .”
“Đứa trẻ như ? Ta hảo tâm cho nó ăn...” Nhận ánh mắt , Bình Tố khẽ nhíu mày: “Sao như ?”
“Tố nương, phiền phức lớn .”
“Mau ăn , tiên hãy lấp đầy bụng .”
Bình Tố vẫn còn chút mơ màng, những khác tiếp tục ăn uống ngấu nghiến.
Vừa lòng thỏa ý, uống cạn ngụm canh cuối cùng, mỗi tự rửa bát.
Ngay khi họ rửa bát xong , đứa trẻ con nghé húc về, chiếc bát ai l.i.ế.m sạch, sáng bóng đến mức thể phản chiếu ánh sáng.
Phía y là năm sáu đứa trẻ khác, lớn nhỏ, đứa nào cũng rụt rè.
Thế nhưng khi thấy Bình Tố, chúng liền xúm , trực tiếp quỳ xuống dập đầu: “Quý nhân ơn , thương xót chúng , cho chút đồ ăn .”
“Cầu xin các vị.”
“Mẹ bệnh nặng, sắp c.h.ế.t đói .”
“Cho chút đồ ăn .”
“Không đồ ăn, cho một hai văn tiền cũng .”
Nghe đến đây, Bình Tố mới chợt tỉnh, nếu lúc đầu nàng còn cảm thấy đứa trẻ đáng thương mà sinh lòng trắc ẩn, thì giờ đây nàng chỉ đổ sạch thứ nước trong đầu lúc bấy giờ.
Đây y đáng thương, rõ ràng là mượn danh đáng thương để trói buộc bằng đạo đức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/chuong-127.html.]
Mục đích cuối cùng vẫn là tiền bạc.
Chỉ là, cái tính toán của chúng sai .
Bình Tố ăn mềm ăn cứng, một phản cốt, ép buộc đưa tiền như , đúng là mơ tưởng viển vông.
Nàng thẳng dậy, lạnh lùng rụt chân : “Dơ bẩn c.h.ế.t , y phục của các ngươi bẩn , bán các ngươi cũng đủ bồi thường .”
Đứa trẻ lớn nhất ngờ Bình Tố phản ứng như , sững sờ một lát nhanh chóng liếc mắt hiệu cho đứa trẻ ban đầu.
Chỉ thấy đứa trẻ đột ngột ngã lăn đất, ôm bụng đau đớn kêu la: “Đau quá, bụng đau quá.”
“Đau c.h.ế.t .”
“Huhuuhu~”
Khuôn mặt đứa trẻ nhợt nhạt hẳn thấy rõ, đứa trẻ lớn nhất bật dậy, chĩa mũi dùi về phía Bình Tố: “Là ngươi.”
“Y ăn thứ đồ ngươi cho mới thành thế .”
Như để chứng thực, đứa trẻ đất gào to hơn.
Lúc , bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân nặng nề, xuất hiện bốn năm tên đại hán vạm vỡ.
“Cha, Tiểu Ngũ chính là ăn đồ nàng cho nên mới đau bụng.”
“A a hu hu hu, sắp c.h.ế.t .”
Tiếng của đứa trẻ vang vọng, lúc sắc mặt Bình Tố khó coi đến cực điểm.
Mấy đứa trẻ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư nhiều đến mức thể sánh với cái sàng.
Thấy tình thế , Lâm Huyên Vũ liền họ lừa gạt.
Bảo vệ Bình Tố ở phía , y về phía tên đại hán cầm cuốc đầu: “Các ngươi gì?”
“Không chúng gì, mà là các ngươi gặp chuyện .”
“Đứa trẻ ăn đồ hỏng bụng, cho chút bồi thường thì gì quá đáng?” Tên đại hán mắt gian xảo đảo quanh, từ cho đến xe la xe lừa, đến con nghé và dê .
“Ta cũng đòi nhiều, chỉ cần các ngươi bồi thường tám mười lạng bạc, cộng thêm hai con trâu dê , chuyện coi như xong.”
“Nếu , sẽ khiến các ngươi ăn hết tội .”
“Cả ngọn núi đều là của chúng , chỉ cần chúng , các ngươi đừng hòng rời khỏi nơi .”
“Phải ?” Xoẹt một tiếng, mũi tên sượt qua da đầu tên đại hán, cắm thẳng cành cây phía , tóc mai rụng xuống, tay y sờ lên, là m.á.u đỏ tươi.
Tên đại hán giận dữ bùng nổ, Tề Toại Niên, Lâm Huyên Hòa và Lâm Huyên Bình che chắn nữ quyến phía , bước .
“Đồ tiện nhân, ngươi to gan thật đấy, hổ gầm ngươi cho lão tử là mèo bệnh!”
“Tất cả xông lên cho .”
Lời dứt, kịp chờ bọn đại hán tay, điều đầu tiên thấy là tiếng kêu la đau đớn của tên đại hán cầm đầu.
Thoáng qua, đùi tên đại hán mũi tên xuyên thủng, m.á.u tươi rỉ xối xả, Lâm Du ở vị trí cao nhất: “Hai mũi tên , chỉ là cảnh cáo.”
“Nếu còn tiến tới gần, mục tiêu sẽ là tim của ngươi.”
“Các ngươi đừng nàng bậy, nàng chỉ khoác thôi, chắc chắn dám thật !” Tên đại hán ỷ thế càn, bốn tên còn theo y cũng rục rịch thử.
Ánh mắt Lâm Du lạnh lẽo, một loại xúc động kết liễu tất cả chúng, nhưng khi ánh mắt nàng chạm Lâm Huyên Vũ, lý trí trở , Lâm Du giơ tay lên, đưa sát môi.
Một tiếng huýt sáo trong trẻo vang vọng trời xanh.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một con báo đen to lớn từ trong rừng rậm lao , từ cao nhảy xuống.
Uy áp nặng nề.
Ban đầu bọn đại hán còn ỷ thế càn, nhưng khi con báo đen xuất hiện, chúng liền lăn lê bò toài bỏ chạy.
Cuối cùng chỉ còn tên nàng g.i.ế.c gà dọa khỉ, khi Đại Mao tới gần, một tiếng gầm của báo, khoảnh khắc nó há to miệng đầy máu, tên đại hán liền ướt đẫm một vùng.
Đại Mao vẻ mặt ghét bỏ lùi , còn tên đại hán , mà mắt trắng dã lật lên, ngất lịm .
“Dựa ngươi, cũng nếm vị ngọt của hồ giả hổ uy .” Lâm Du xoa xoa đầu báo, đó một tay nhấc bổng tên đại hán ngất xỉu lên, ném y về phía những kẻ bỏ chạy.
Trong lúc lăn lộn, mũi tên xuyên qua đùi y biến mất, trong tay Lâm Du thì thêm một con d.a.o găm.
“Tha cho các ngươi .” Thu vẻ hung ác trong mắt, khi đầu , Lâm Du khôi phục như bình thường.