Trọng Sinh Cướp Lại Cơ Duyên Cứu Cả Gia Đình - Chương 142: --- Phản Mục

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:54:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trước đó còn thể dựa thức ăn và linh tuyền thủy để bổ sung thể lực, song cùng với túi da khô cạn và lương thực hao hết, bọn họ dần rơi thế hạ phong. Cũng chính lúc bọn họ lơ là, đại đao của kẻ địch bổ thẳng về phía Đại Mao.

 

“Đại Mao!” Tiếng kêu xé ruột gan vang lên, tai Đại Mao khẽ run, nó cố gắng hết sức né tránh, nhưng cho dù , vẫn thể tránh thoát . Đại đao bổ xuống sống lưng, nhát đao cực kỳ nặng, gần như thể thấy xương cốt từ lớp da thịt lật mở. Nó thở dốc kịch liệt, trận chiến kéo dài, nó còn chút sức lực, chống đỡ thể cũng lảo đảo vững, chẳng còn cách nào, Đại Mao chỉ đành yếu ớt đổ sụp xuống đất.

 

Lúc , đại đao một nữa giơ lên. lúc sắp bổ xuống đầu Đại Mao, Trầm Nhạn dốc hết chút sức lực cuối cùng kéo nó sang một bên. Một tiếng “bùng” vang lên, đại đao rơi xuống đất, ngay đó m.á.u nhỏ tí tách như những cánh hoa mai rơi rụng.

 

Trầm Nhạn ngẩng mắt, thấy là một tên truy binh ngã xuống c.h.ế.t, thể lợi khí xuyên thủng.

 

“To gan! Bọn phụng mệnh Ninh Vương đến bình loạn, các ngươi tạo phản ?”

 

“G.i.ế.c vô tội, tàn sát bách tính là bình loạn ?”

 

“Đừng nhảm với bọn chúng, g.i.ế.c hết !”

 

Binh khí chạm , đại chiến sắp bùng nổ. Trầm Nhạn cùng đoàn của nàng thể lực cạn kiệt, nhưng đám truy binh cũng còn bao nhiêu. Đối mặt với một đám đang tràn trề sức sống, bọn họ căn bản còn chút sức phản kháng.

 

Trông thấy những đầu lượt gục ngã, đám phía vội vàng lui , đoàn một cái thật sâu, dường như ghi nhớ bọn họ thật kỹ. Rồi đó từng bước rút lui, tan tác mà chạy.

 

“Cùng khấu chớ truy.” Ai bọn chúng còn viện binh . Hiện tại điều quan trọng nhất là nhanh chóng di chuyển.

 

“Là !” Khoảnh khắc trông thấy gương mặt của kẻ đến, Trầm Nhạn mừng rỡ khôn xiết. Người dẫn đầu chính là Phùng Khoát và Phương Kiều mà nàng cứu ở thành Tuy Châu đó.

 

Nếu Lâm Du ở đây, nàng nhất định sẽ nhận những bên cạnh bọn họ chính là nhóm năm của Trâu Diêm.

 

“Bọn cũng ngẫu nhiên ngang qua, thấy mắt với hành động thổ phỉ lạm sát vô tội của chúng nên mới tay trời hành đạo.”

 

“Làm như , liệu liên lụy đến các ?” Trầm Nhạn lo lắng khôn nguôi, Trâu Diêm liền thuận thế cất lời.

 

Mèo con Kute

“Bọn định quy thuận Thái tử điện hạ.”

 

“Đến lúc đó, tìm thấy , tự nhiên sẽ cho qua thôi.”

 

“Bởi , cô nương cần lo lắng cho bọn .”

 

“Lâm Du, nàng thoát , bó tay chịu trói còn thể xem xét tha cho nàng một mạng nhỏ.”

 

“Thật ư? Ta đầu hàng, thật sự sẽ tha cho ?” Lâm Du nghiêng đầu liếc vách đá phía , sương trắng bao phủ, căn bản thấy đáy.

 

Lục Thời Kiêu từng bước ép sát, ánh mắt lạnh lẽo: “Đương nhiên là giả .”

 

Nhuyễn nhận quấn lấy cổ nàng, Lâm Du đưa tay ngăn cản, cánh tay quấn chặt, ngay khoảnh khắc cơn đau âm ỉ truyền đến, Lâm Du liền dán bộ Lôi Kích Phù và Mê Huyễn Phù trong n.g.ự.c lên Lục Thời Kiêu.

 

Điện xẹt chớp giật. Lôi điện liên tiếp giáng xuống Lục Thời Kiêu. Mà nàng, kẻ đang tiếp xúc gần gũi với , cũng ảnh hưởng. Lục Thời Kiêu sét đ.á.n.h cho đen thui, tóc dựng ngược, miệng phun khói đen. Nàng cũng chẳng khá hơn là bao, tê dại vì sét đánh, thể nhúc nhích. Lúc nếu tới, nàng nhất định sẽ c.h.ế.t nghi ngờ gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/chuong-142-phan-muc.html.]

 

Thế nhưng, nàng tiên kiến, chuẩn sẵn sàng từ .

 

Trước đó, khi Lục Thời Kiêu và một đám thủ hạ của truy đuổi, Lâm Du trực tiếp tiến núi sâu. Nàng may mắn, giữa đường đụng một toán . Có Ẩn Nặc Phù trong tay, nàng chút sợ hãi, khi Lục Thời Kiêu lộ diện, nàng dùng nỏ tiễn phục kích bọn chúng. Chiến sự bùng nổ. Nàng thừa cơ đào tẩu, chỉ Lục Thời Kiêu đuổi kịp nàng.

 

Giờ đây tạm thời, chẳng ai ai.

 

Thế nhưng, khi ngã xuống đất, Lâm Du thấy nụ quỷ dị khóe môi Lục Thời Kiêu, nàng cũng đắc ý nhếch môi. Ánh mắt nàng tràn đầy vẻ mãn nguyện.

 

Mê Huyễn Phù là loại tăng cường, Lâm Du cố ý giữ một lá, chính là vì thời khắc . Nàng truyền hết vinh quang của kiếp cho Lục Thời Kiêu, chỉ khẽ sửa đổi chút ít kết cục. Như những gì đang trải qua hiện tại, nhờ 1314 tương trợ, nàng gây chuyện, vinh quang đăng cơ xưng đế, trở thành Cửu Ngũ Chí Tôn chẳng hề tốn sức.

 

Thế nhưng hiện thực tàn khốc, khi còn kịp tận hưởng khoảnh khắc huy hoàng nhất đời , thể 1314 đoạt xá. Dữ liệu của 1314 thông với ý thức của Lục Thời Kiêu, như , thể hiểu dụng ý của Lâm Du. Đây chính là hành động ly gián trắng trợn.

 

đó bọn chúng đồng lòng đến , ngày hôm nay, nhất định sẽ nảy sinh một vết rạn nứt, và theo thời gian trôi , vết rạn sẽ ngày càng lớn, cho đến khi trở mặt thành thù. Tựa như công cao lấn chủ. Kẻ nắm quyền khi nhận năng lực của ai đó vượt quá tầm kiểm soát của , thì đều ngoại lệ mà tiêu diệt. Huống hồ là 1314 với d.ụ.c vọng khống chế cực mạnh như . Đây chính là nhân tính. Lâm Du , chẳng qua là khiến bọn chúng xảy sớm hơn một chút mà thôi.

 

“Lâm Du, nàng thật đáng c.h.ế.t.”

 

“Vốn dĩ còn tha cho nàng một mạng.” 1314 từ Lục Thời Kiêu tràn , hóa thành một vệt sáng trắng lao thẳng não hải của nàng.

 

“Nói cứ như thật .”

 

“Ta phá vỡ kế hoạch ban đầu của ngươi, kẻ c.h.ế.t nhất chính là ngươi, chỉ là hiện giờ Lục Thời Kiêu nhốt trong ảo cảnh, , ngươi thể ?”

 

“Giống như , giăng một tấm lưới khổng lồ vây chặt lấy ?”

 

“Thủ đoạn cũ rích , ngươi nghĩ chiêu còn hữu dụng với ?”

 

Lời dứt, trong não hải Lâm Du quả nhiên hiện lên đủ chuyện kiếp . Lần , nàng mắc kẹt là bởi ít nhiều mang nỗi sợ hãi và mờ mịt về tiền đồ, cùng với việc vẫn còn giữ điều gì đó với . Thế nhưng khi lưu lạc, bọn họ chứng kiến cảnh tượng đen tối nhất của nàng, những nỗi sợ hãi và bất an cũng theo đó mà tan biến.

 

Vả , nàng cũng ngày càng hiểu rõ, sức mạnh võ lực cường đại, dù nam nữ chủ khí vận gia , cũng thể tiêu hao mà đ.á.n.h bại. Lâm Bảo Trân chính là minh chứng. Nam chủ Lục Thời Kiêu cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nàng sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, đến lúc đó, nàng và thế giới sẽ tái sinh. Không ai thể giam cầm nàng, thể lay chuyển dù chỉ nửa phần. Mà hệ thống 1314 e rằng cũng sẽ còn tồn tại.

 

1314 thể ngờ, trong thời gian ngắn ngủi như , Lâm Du thể trưởng thành đến mức . Nếu cứ mặc kệ, nó dám nghĩ... Chợt nhiên, 1314 nghĩ đến Lâm Bảo Trân, quả là so với thì c.h.ế.t, vật so với vật thì vứt bỏ.

 

Không còn thử nghiệm vô ích nữa, 1314 bắt đầu hoành hành trong não hải của Lâm Du. Lâm Du cảm thấy gì nhiều, nhưng nàng rõ ràng cảm nhận nỗi sợ hãi và run rẩy của 4438. Đó là uy áp thấu tận linh hồn, thể chống cự, độc thuộc về kẻ bề .

 

“Tìm ngươi .” 1314 cất tiếng âm trầm, tựa như mãnh thú, đoàn bạch quang nhỏ bé lao thẳng về phía vệt dữ liệu xanh biếc . Dữ tợn xé rách, gặm cắn, như nuốt chửng . Ngược , 4438 phát tiếng kêu đau xé lòng và gào thét.

 

“A a a, đau quá, hu hu hu.”

 

“Đừng giằng co với !”

 

“Ký chủ, cứu... cứu... .”

 

 

Loading...