Trọng Sinh Cướp Lại Cơ Duyên Cứu Cả Gia Đình - Chương 57: ------ Sóng Gió ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:52:30
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngưu Mẫu Đan, lòng ngươi thật độc ác, đây là cố tình hủy hoại con gái !” Phương Thúy Hoa đến nát gan nát ruột, càng khiến Ngưu Mẫu Đan trông càng nham hiểm.
Cảm nhận những ánh mắt khác thường đang đổ dồn về phía , Ngưu Mẫu Đan tái mét mặt mày: “Cái vẻ hưởng thụ của nó, ai mà nó ép buộc?”
“Ngươi còn càn!” Phương Thúy Hoa bộ đánh, chồng của Ngưu Mẫu Đan ngăn nàng , giơ tay tát Ngưu Mẫu Đan một cái: “Thúy Hoa thẩm, chuyện là của Mẫu Đan, về nhà nhất định sẽ dạy dỗ nàng thật .”
“Lâm Đại Bảo, ngươi dám đ.á.n.h ?” Ngưu Mẫu Đan dậy định cào Lâm Đại Bảo, nhưng Lâm Đại Bảo túm lấy và vác thẳng lên vai.
Mèo con Kute
“Chuyện do Mẫu Đan mà , sẽ bồi thường.”
Lâm Đại Bảo chủ động cho một lối thoát, Lâm Trung Tài thuận thế xuống nước: “Nếu như , thì cứ để Ngưu Mẫu Đan bồi thường cho Phương Thúy Hoa một con gà mái già và hai mươi quả trứng.”
Phương Thúy Hoa còn gây sự, nhưng Lâm Bảo Trân nắm lấy, lắc đầu.
Chuyện cuối cùng cũng kết thúc, dân làng tản như chim vỡ tổ.
Lâm Bảo Trân dìu Phương Thúy Hoa về, thấy Lâm Du vẫn tại chỗ, khóe miệng còn vương nụ , trong lòng nên lời cảm xúc gì.
Nàng rõ hôm nay gặp chuyện liên quan đến Lâm Du, nhưng trong tiềm thức nàng cảm thấy chuyện nên đổ cho Lâm Du.
Nếu nàng đưa cho một cái hồ lô đất giả, thì rơi tình cảnh như bây giờ?
Hô hấp dồn dập, khi về phía Lâm Du nữa, đáy mắt Lâm Bảo Trân thêm vài phần hận ý.
Lâm Du đương nhiên cũng nhận điều đó.
nàng để trong lòng, ngược còn cảm thán.
“Cùng ở trong vòng xoáy thị phi, nữ chính thể rút lui, còn pháo hôi thì trăm miệng khó cãi.”
“Thật mỉa mai!”
“Đây chính là sự khác biệt, Ký chủ, quen với nó.” Mặc dù lời của 4438 vẻ đau lòng, nhưng thể phủ nhận, xét theo tình hình hiện tại, đây chính là sự thật.
“Hoàn thể nào quen .” Kiếp nàng chịu đủ , sống một , nàng thể chịu nổi ủy khuất thêm chút nào nữa.
“Đại tỷ, giờ mới về? Ta đợi lâu .” Phương Đại Sơn bờ ruộng ngoài nhà, đợi đến sốt ruột.
Vừa thấy , Phương Đại Sơn liền chất vấn trong lời , còn những vết thương mặt và đầu của Phương Thúy Hoa thì ngơ.
“Đại cữu, thấy nương thương ?” Đối với Phương Đại Sơn, Lâm Bảo Trân vẫn luôn ấn tượng , điển hình là kiểu “vô sự bất đăng tam bảo điện”.
Hôm nay cố ý đến đây, chắc chắn chuyện gì .
Phương Đại Sơn khẽ ho che giấu, trong mắt thoáng hiện vẻ chột : “Đại tỷ, đây là thằng khốn kiếp nào động đến ? Đệ sẽ đòi công bằng cho .”
Phương Đại Sơn bộ , nhưng Phương Thúy Hoa ngăn . Đối với tiểu , nàng những toan tính nhỏ nhặt của chứ? Da đầu vẫn còn nhức nhối, nàng thật sự còn tâm trí mà tiếp tục cãi vã với .
“Thôi , ngươi đừng gây thêm rắc rối cho nữa.”
Mặt Phương Đại Sơn lập tức tối sầm, ánh mắt cũng trở nên âm u.
Lâm Hữu Căn và hai đứa cháu ngoại của xem thường , đến đây mời nhà uống , ngay cả một ánh mắt chính diện cũng thèm . Giờ đây đến cả đại tỷ và con nhỏ phá của Lâm Bảo Trân cũng dám đối xử với như .
Răng c.ắ.n chặt, Phương Đại Sơn cố nén phát tiếng động, lặng lẽ theo hai con Phương Thúy Hoa.
Hắn nhẫn nhịn.
Đợi đến khi dựa ngân hàng mà phát tài lớn, xem ai còn dám coi gì.
Hít sâu một , Phương Đại Sơn trở bình thường.
Lâm Bảo Trân nhà lấy t.h.u.ố.c mỡ bôi cho Phương Thúy Hoa, trong nhà chỉ thấy tiếng kêu đau "ai u, ai u" của nàng .
Phương Đại Sơn một bên, khát nước tự uống một chén . Hắn vốn đợi lâu nên sốt ruột, giờ Phương Thúy Hoa cứ kêu la ở đây, chỉ cảm thấy phiền chịu nổi.
Chịu đựng mãi, cuối cùng cũng chịu đựng đến khi Lâm Bảo Trân bôi t.h.u.ố.c xong cho Phương Thúy Hoa, sốt ruột ghé sát gần Phương Thúy Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/chuong-57-song-gio.html.]
Liếc mắt Lâm Bảo Trân, cần nàng đuổi, Lâm Bảo Trân nén giận xông khỏi nhà.
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt , tính khí lớn đến ?” Phương Thúy Hoa miệng mắng hăng say, thực hề đau đớn chút nào.
Ánh mắt Phương Đại Sơn lóe lên: “Đại tỷ, chuyện đó tính toán thế nào ? Từ khi về đến nay, còn tin tức gì nữa.”
“Muốn kiếm tiền, tranh thủ sớm.”
“Đại Sơn, cũng còn cách nào, tiền bạc trong nhà đều trong tay tỷ phu ngươi, sống c.h.ế.t đồng ý, cũng đành chịu.” Phương Thúy Hoa nửa thật nửa giả, đúng là phần lớn tiền của trong nhà đều ở chỗ Lâm Hữu Căn, nhưng nàng cũng tự tích góp ít.
Đối với chuyện ngân hàng, trong lòng nàng ít nhiều vẫn chút bất an, bảo nàng cứ thế lấy hết tiền tích góp nửa đời , nàng thật sự nỡ.
Dù cho mắt một miếng thịt lớn như treo lủng lẳng.
Phương Đại Sơn tin, dù thế nào Phương Thúy Hoa vẫn cứng đầu , thấy rõ sự bực bội của đang mất kiểm soát.
“Đại tỷ, nếu tham gia, thì đến lúc khác kiếm tiền đừng hối hận.”
Ánh mắt Phương Thúy Hoa lảng tránh, Phương Đại Sơn thuận thế chuyển chủ đề, sang hỏi về vết thương của nàng .
Nói đến đây, miệng Phương Thúy Hoa liền như đập vỡ đê, tài nào ngừng .
Phương Đại Sơn ngoài mặt tỏ vẻ lắng , thực chất trong lòng bắt đầu toan tính.
“Đại tỷ, một lời nên .” Phương Thúy Hoa nghi hoặc Phương Đại Sơn, lắng tai .
“Ta đừng giận nhé.”
Bị treo lơ lửng như , Phương Thúy Hoa cũng mất kiên nhẫn: “Ngươi cứ .”
“Hai ngày ở trấn Nam Sơn thấy Bảo Trân và một hậu sinh họ Trần, hai bọn họ săn mấy chục con vật hoang dã mang trấn bán, chủng loại nhiều, còn dân trong trấn hoan nghênh, đầy một khắc bán sạch.”
“Ngân tiền ít nhất là .” Phương Đại Sơn giơ năm ngón tay , thấy sắc mặt Phương Thúy Hoa đổi, y bắt đầu vội vàng bù đắp, “Đại tỷ, chuyện tỷ cho rõ ràng, đừng giận cá c.h.é.m thớt lên đầu con trẻ.”
“Ta trong lòng tính toán.” Phương Đại Sơn đến một chuyến dễ dàng gì, Phương Thúy Hoa móc hai lạng bạc nén tiễn .
Nhận chính xác nơi nàng lấy tiền, ánh mắt Phương Đại Sơn lóe lên, khi nhận bạc liền đầu mà rời .
Chỉ còn Phương Thúy Hoa ôm đầy bụng tức.
Trần Bách Sinh chỉ là một thư sinh tay trói gà chặt sống nhờ quả phụ nuôi, bản lĩnh gì mà săn nhiều dã vật đến thế?
Chẳng đều dựa Bảo Trân ?
Nghĩ đến đây, nàng liền nhớ thời gian Bảo Trân mang về những thứ lặt vặt như gà rừng, thỏ rừng, trứng vịt trời, mà còn bằng lẻ cho Trần Bách Sinh.
Nàng một đồng bạc cũng từng thấy.
Sao dám chứ?
Bảo Trân của nàng dám chứ?
So với việc lừa, Phương Thúy Hoa càng cảm thấy phản bội nhiều hơn.
nàng cũng rõ ràng Phương Đại Sơn là loại thế nào, hề vì vài lời ngắn ngủi của y mà vội vàng kết luận.
Thế nhưng, hạt giống nghi ngờ gieo xuống, việc nó nảy mầm và lớn lên chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Vào đêm, một mảnh tĩnh mịch.
Nghe tiếng ngáy của lão nương truyền đến, đáy mắt Lâm Tư thoáng qua một tia khinh thường.
“Nương, nương ngủ ?”
Lâm Tư khẽ lên tiếng, thấy Lý Tú Chi vẫn ngáy đều đều, nàng thẳng dậy gãi gãi lòng bàn chân bà, khi xác định bà thực sự ngủ say, Lâm Tư cẩn thận bước xuống giường.