Trọng Sinh Cướp Lại Cơ Duyên Cứu Cả Gia Đình - Chương 66: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:52:38
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lâm Du nhe răng , ánh mắt lạnh lẽo, chỉ thấy vài tiếng “rắc rắc”, Lâm Du nghiền nát từng ngón tay của Trần Bách Sinh.

 

Kẻ tàn tật, thể quan.

 

Từ đó, Trần Bách Sinh, giấc mộng khoa cử tan vỡ.

Mèo con Kute

 

“Bách Sinh, Bách Sinh…” Từ quả phụ ở nhà đợi lâu, qua giờ về thường ngày, trong lòng bà yên, cầm que diêm ngoài tìm .

 

Đêm khuya thanh vắng, bà cũng dám kêu lớn tiếng, theo con đường lên núi tìm , càng về phía núi, lòng bà càng bất an.

 

“Kít~~”

 

Cho đến khi thấy tiếng rên đau đớn quen thuộc, Từ quả phụ nhanh chóng lao tới, thấy Trần Bách Sinh lột quần áo, bốc mùi tanh hôi, lạnh cóng đến tím tái.

 

“Con trai .”

 

“Mẹ, đều là do Lâm Hữu Căn và Lâm Hữu Tài .” Trần Bách Sinh đau đớn rên rỉ, nghĩ đến sự sỉ nhục đó, kìm đỏ hoe mắt, mặt Từ quả phụ càng thêm t.h.ả.m thương.

 

“Con sớm con Lâm Bảo Trân đó thứ , con tin.” Từ quả phụ nước mắt đầm đìa, màng đến bẩn thỉu, mặc quần áo cho Trần Bách Sinh, nắm lấy tay cố gắng cõng về nhà.

 

Thế nhưng, khoảnh khắc chạm , Trần Bách Sinh phát tiếng kêu xé lòng: “Tay, tay của !”

 

“Nương, ngón tay của con cử động nữa .” Trần Bách Sinh mặt tràn đầy hoảng sợ, nếu ngón tay đứt đoạn, thể sách chữ mà thi cử công danh?

 

Từ quả phụ cũng hoảng loạn, rõ ràng nàng cũng nghĩ đến điều , liền sức vác Trần Bách Sinh lên: “Con trai , con đừng sợ, nương đưa con tìm đại phu.”

 

“Tay con sẽ khỏi thôi, dù tốn bao nhiêu cái giá, nương cũng sẽ chữa khỏi tay cho con.”

 

Nước mắt nhòe tầm mắt, Từ quả phụ nghiến răng cõng Trần Bách Sinh chạy .

 

Nhìn bóng dáng hai con khuất xa dần, khóe môi Lâm Du nhếch lên một nụ .

 

Màn kịch ch.ó c.ắ.n ch.ó sắp chính thức mắt .

 

Lâm Bảo Trân Phương Thúy Hoa kéo lê một cách thô bạo nhà.

 

Lực đạo lớn đến mức gần như kéo đứt lìa cánh tay Lâm Bảo Trân.

 

“Đau quá.” Lâm Bảo Trân giãy giụa kêu đau, Phương Thúy Hoa mỉa mai: “Đau ? Tay chân lành lặn thế , mới kéo nhẹ mấy cái đau ?”

 

“Nhìn ngươi và Trần Bách Sinh lén lút quen thuộc như thế, e rằng đầu . Ngươi thành thật với nương, đây là thứ mấy ngươi ngoài với Trần Bách Sinh?”

 

“Mấy kiếm tiền ngươi giấu ở ?”

 

Lâm Bảo Trân hề động đậy, Phương Thúy Hoa đưa tay nhẹ nhàng xô đẩy nàng hai cái, Lâm Bảo Trân vẫn giữ im lặng, chỉ siết chặt vạt áo. Dáng vẻ Phương Thúy Hoa cạn kiên nhẫn.

 

Chỉ thấy nàng sắc mặt tối sầm, trực tiếp tay lục soát, Lâm Bảo Trân theo bản năng ôm chặt lấy , ngăn cản hành động của Phương Thúy Hoa.

 

lực đạo quá nhỏ, nàng thực sự thể ngăn , chỉ đành trơ mắt Phương Thúy Hoa lấy bạc còn kịp ấm túi của .

 

Khoảnh khắc chạm túi tiền, Phương Thúy Hoa giận hận, ngón tay hung hăng chọc trán Lâm Bảo Trân: “Con nha đầu lòng hiểm độc , lạnh lùng ích kỷ đến ? Rõ ràng nhà đang thiếu tiền, chỉ lo bản sung sướng, nghĩ cho nhà chút nào?”

 

“Cái tên Trần Bách Sinh đó chỉ là một kẻ nhu nhược sống bám phụ nữ. Trước dựa mụ quả phụ nhơ bẩn , bám Lâm Du, bây giờ lừa gạt ngươi.”

 

“Người sáng mắt đều rõ mồn một, chỉ ngươi là mắt như cứt dán , chẳng thấy gì.”

 

Con gái do chính tay nuôi nấng nâng niu như ngọc như bảo, Phương Thúy Hoa thể chút tình cảm nào. Chính vì , nàng mới càng thêm tức giận.

 

Lực chọc vô ý thức cũng nặng hơn.

 

Lâm Bảo Trân đau đến hai mắt đẫm lệ, khi Phương Thúy Hoa chọc tới, nàng né tránh, khiến Phương Thúy Hoa lảo đảo chúi về phía , suýt ngã sấp xuống đất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/chuong-66.html.]

Mà kẻ gây là Lâm Bảo Trân lạnh lùng , ngay cả ý đưa tay đỡ cũng .

 

Cảnh tượng khiến Phương Thúy Hoa lạnh lòng đến cực điểm.

 

Đây là đứa con gái mà nàng vất vả nuôi lớn ?

 

Chỉ vì vài câu trách mắng mà đối xử với nàng như ?

 

Thật nực , đúng là nực hết sức.

 

Ngực Phương Thúy Hoa phập phồng dữ dội, nàng đột nhiên , bước thẳng về phía căn phòng Lâm Bảo Trân đang ở.

 

Lâm Bảo Trân nhận ý đồ của Phương Thúy Hoa, đồng tử co rút , vội vàng đuổi theo cố gắng ngăn cản, Phương Thúy Hoa tát mạnh một cái.

 

Má nàng truyền đến cảm giác đau đớn tê dại, nóng rát. Lâm Bảo Trân thể tin mà ôm mặt, lắp bắp kêu lên: “Nương.”

 

“Đừng gọi là nương, nào đứa con gái dâm đãng, liêm sỉ, nhỏ tuổi nửa đêm tằng tịu với đàn ông như ngươi.”

 

“Ngươi cần mặt mũi, và cha ngươi, chị ngươi còn cần!”

 

“Bây giờ vội vã bênh ngoài, và cha ngươi về già còn trông cậy ngươi ?”

 

Ba chữ dâm đãng, liêm sỉ, tác động mạnh mẽ đến Lâm Bảo Trân từng . Nàng mờ mịt miệng Phương Thúy Hoa đóng mở, trong đầu ngừng lặp lặp ba từ mang tính lăng mạ cực lớn đó.

 

Ngày Phương Thúy Hoa đối với ngoài thì chiến đấu lực bùng nổ, nàng bao giờ cảm thấy sai trái, cho đến khi nàng trút cơn giận lên chính .

 

Trái tim như x.é to.ạc một lỗ lớn, gió lạnh ào ạt tràn , Lâm Bảo Trân chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

 

Buông tay đang che mặt , sự tổn thương trong mắt Lâm Bảo Trân dần dần sự lạnh nhạt thế: “Con tìm Trần Bách Sinh, nương thật sự rõ nguyên do ?”

 

“Ngay từ con với các , cướp mất con thú săn mà con kiếm .”

 

“Con bảo các cùng con núi, nhưng ai nấy đều từ chối, một ai chịu , chuyện cũng thể trách con ?”

 

“Không trách ngươi thì trách ai? Nếu hai trai ngươi cùng ngươi núi, họ thương chân tay, đến cả cũng khó khăn?”

 

Lâm Hữu Căn nặng nề ném con thú rừng từ chỗ Trần Bách Sinh mang về xuống đất, sải bước tới, giơ tay tát Lâm Bảo Trân một cái.

 

Cái tát lực đạo cực mạnh, Lâm Bảo Trân kịp phòng ngã nhào xuống đất, khóe miệng cũng bật máu, má đ.á.n.h sưng lên với tốc độ thể thấy bằng mắt thường.

 

“Nhìn cái gì mà ? Còn đ.á.n.h trả ? Ta đây cha đ.á.n.h ngươi thì sai ?”

 

“Ngươi cứ khăng khăng cướp mất con thú săn của ngươi, hễ cùng Trần Bách Sinh thì chuyện gì?”

 

“Ăn gan hùm mật báo , dám lừa dối cả lão tử ?” Lâm Hữu Căn lửa giận ngút trời, giáng cho Lâm Bảo Trân một cái tát nữa.

 

Trong miệng nếm thấy vị m.á.u tanh nồng, Lâm Bảo Trân lóc gào thét: “Con , những gì con đều là thật, thật sự cướp mất con thú săn của con, hơn nữa chỉ khi cùng Trần Bách Sinh mới an .”

 

“Ngươi xem cha ngươi tin những lời quỷ quái đó của ngươi ?”

 

“Tiểu , ngươi dối cũng chút trình độ chứ.” Lâm Hữu Tài khẩy thành tiếng: “Nếu những gì ngươi là thật, dối, chỉ mang về vài con thú săn, lượng đó ngay cả lẻ tiền ngươi kiếm hôm nay cũng bằng.”

 

“Thôi thì bỏ qua , tiền kiếm ngươi cũng giấu kỹ như .”

 

“Tất cả những điều , ngươi giải thích thế nào đây?” Ánh mắt Lâm Hữu Tài càng thêm mỉa mai, Lâm Bảo Trân nghiến chặt răng, cuối cùng nhịn , căm phẫn ngẩng đầu: “Con thành như , chẳng đều do các ép buộc ?”

 

“Miệng thì nâng niu bảo vệ con như báu vật, nhưng nửa tháng con kiếm thú săn, các đối xử với con thế nào?”

 

“Chê con ăn , chê con việc, cứ như thể chỉ cần con rảnh rỗi, ngay cả hít thở cũng là sai.”

 

“Con chỉ là sống những ngày tất cả các ghét bỏ, con gì chứ?”

 

 

Loading...