Trọng Sinh Cướp Lại Cơ Duyên Cứu Cả Gia Đình - Chương 83: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-07 03:52:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cưới hỏi
Bọn họ lạnh nhạt, phớt lờ, khinh miệt, ghét bỏ, chán ghét , như thể là thứ bẩn thỉu gì đó khiến bọn họ tránh kịp.
Sự khác biệt khiến Trần Bách Sinh thể chấp nhận.
Cũng ngày , khi ngoài về phủ, chứng kiến một cảnh tượng còn dơ bẩn hơn.
Hắn cuối cùng cũng hiểu , vì thể lấy bạc để chữa trị vết thương cho .
Hóa là liêm sỉ mà khuất phục háng khác.
Ánh mắt ngạo mạn của đàn ông , vĩnh viễn thể nào quên.
còn dựa Từ Quả Phụ kiếm tiền chữa thương, dám xông , chỉ thể co rụt ánh mắt châm biếm của đàn ông.
Hắn thừa nhận là một kẻ hèn nhát.
thực sự còn lựa chọn nào.
Hắn cần chữa lành vết thương, đợi khi vết thương lành, mới cơ hội thi đỗ công danh, để cuộc sống hơn ?
Trần Bách Sinh trong lòng nghĩ như , nhưng cơ thể thành thật từ chối sự đụng chạm của Từ Quả Phụ.
Dù trăm phương nghìn kế thừa nhận, nhưng lý trí vẫn rõ ràng cho .
Hắn ghê tởm.
Từ Quả Phụ , cho đến tối hôm đó, giữa đêm khuya, đàn ông công khai chui chăn của nàng .
Nàng giật tỉnh giấc, khi thấy đến thì theo bản năng kháng cự, "Đừng, Bách Sinh vẫn còn ở đó."
"Ngươi nhẹ một chút."
"Đau."
Người đàn ông một tiếng tệ hại, chợt hung hăng đè nàng xuống , bóp lấy cổ khiến nàng kìm mà kêu lên.
Từ Quả Phụ c.ắ.n chặt môi , cảm nhận sự đổi, giữa lông mày và khóe mắt đàn ông tràn ngập ý tồi tệ.
Chiếc giường cũ nát kêu cót két sự giày vò của hai , trong đêm tối yên tĩnh, tiếng động càng trở nên đặc biệt lớn.
Cách một bức tường, Trần Bách Sinh thở dốc, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, gắng sức nhịn, vô xông ngăn cản, nhưng khi cân nhắc lợi hại, tất cả đều nuốt xuống như nuốt kim, chịu đựng nỗi đau và sự thù hận.
Cuối cùng, tiếng động bên cạnh cũng im bặt.
Sau cuộc hoan ái, Từ Quả Phụ thở dốc trong lòng đàn ông, ngón tay nàng đặt lên n.g.ự.c , cố ý vẽ vòng tròn, "Quỷ c.h.ế.t bầm, ngươi định khi nào thì cưới nhà?"
"Bất cứ lúc nào, chỉ cần nàng ."
"Thật ?" Từ Quả Phụ trong lòng vui mừng, hớn hở tiến lên, đặt một nụ hôn lên mặt đàn ông, "Ta tuy là quả phụ, nhưng cũng là lương gia nữ tử, ngươi định cho bao nhiêu bạc để cưới nhà?"
Từ Quả Phụ ngập ngừng về phía đàn ông, nhưng thấy ý trong mắt dần dần phai nhạt từng tấc, đó sự lạnh lùng thế.
Hắn bóp chặt cằm nàng , mặt , Từ Quả Phụ cảm thấy như một con gà con.
"Sao ? Một nữ nhân trải qua phong sương như ngươi còn đòi sính lễ? Những năm qua, nếu , cuộc sống của ngươi thể sung túc như ?"
"Nếu như lúc ngươi đàn ông, còn thể cân nhắc, bây giờ, một Từ nương nửa đời , còn mang theo một gánh nặng đứt tiền đồ, ngươi cũng xứng ?"
"Còn lương gia nữ tử? Ngươi thì hơn gì bọn kỹ nữ? Chẳng đều là bán ?"
"Nếu lấy tiền sính lễ, thì đến lượt ngươi ?" Người đàn ông hung hăng đẩy Từ Quả Phụ , móc mấy chục đồng tiền đồng ném mặt nàng , "Cho ngươi đấy."
"Đây là cuối cùng, đừng đến tìm nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-cuop-lai-co-duyen-cuu-ca-gia-dinh/chuong-83.html.]
Từ Quả Phụ siết chặt đồng tiền đồng, nghiến chặt răng, nàng nếm thấy mùi m.á.u tanh nồng.
Nàng từng nghĩ, ngày nàng sỉ nhục như , dựa cái gì chứ? Bao nhiêu năm nay nàng chỉ lén lút với , thể đối xử với nàng như ?
Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, Từ Quả Phụ màng thể diện, mắt đẫm lệ hung hăng kéo áo đàn ông, "Bao nhiêu năm nay chỉ theo ngươi thôi."
Người đàn ông châm biếm lên tiếng, "Ngươi phong tình như , chịu cô đơn, ai mà ngươi còn theo ai nữa chứ?"
"Dù chỉ cần tiền, ngươi đều cho ?" Nhìn sắc mặt Từ Quả Phụ dần tái , nụ của đàn ông càng thêm tồi tệ, "À , e là ngươi còn ."
"Cái dáng vẻ phóng đãng của ngươi sớm chính con trai tú tài mà ngươi đặt nhiều kỳ vọng tận mắt chứng kiến ."
"Không ngờ tới ?"
Lời của đàn ông như một chiếc búa sắt giáng mạnh n.g.ự.c nàng , m.á.u tươi đầm đìa.
Từ Quả Phụ còn thấy đàn ông gì, chỉ ngây miệng đóng mở, nước mắt tiếng động lăn dài, hòa cùng bụi đất.
Giống như sự tự tôn chẳng đáng một xu của nàng , nghiền nát tan tành.
Cánh cửa bật mở, gió thổi , rõ ràng là ấm áp và hiền hòa, nhưng Từ Quả Phụ cảm thấy lạnh lẽo, nghĩ đến sự xa cách và nhẫn nhịn như như mà con trai thể hiện trong thời gian gần đây.
Tim nàng như một bàn tay vô hình siết chặt, khiến nàng gần như thở nổi.
Mãi về mới nhận , con trai... đang ghê tởm nàng .
nàng tất cả những điều là vì ai? Chẳng là vì Trần Bách Sinh .
Vốn dĩ còn Lâm Du cái kẻ ngốc chỗ dựa, nhưng vì tiện nhân Lâm Bảo Trân mà x.é to.ạc mặt mũi, nàng là một quả phụ, vai gánh tay xách, điều khiến nàng thể trong thời gian ngắn như mà lấy một khoản bạc lớn đến thế.
Đi vay ư?
Trước thì đ.â.m lén Lâm Du, lão tiện nhân Phương Thúy Hoa khắp nơi bôi nhọ, nàng khả năng trả nợ, ở Rừng Phong ai dám đ.á.n.h cược?
Đâu tiền nhiều đến mức thể ném xuống sông?
Nàng thực sự còn cách nào, chỉ thể dùng tấm vẫn còn xuân sắc của để đổi lấy bạc tiền chữa thương cho con trai.
nàng hy sinh bản như , đổi gì chứ?
Con trai sớm rõ, nhưng vờ ngơ, sự tủi nhục và cẩn trọng của nàng đáng là gì?
Trên đời ai cũng thể ghét bỏ nàng , duy chỉ Trần Bách Sinh là .
Vén xiêm y, Từ Quả Phụ bước khỏi phòng, về phía căn phòng Trần Bách Sinh đang ở, còn đến nơi, đối mặt với Trần Bách Sinh đang thập thò thò đầu . Từ Quả Phụ bỏ lỡ sự chột và hoảng sợ trong đáy mắt .
Lòng càng thêm nhói đau một phần, Từ Quả Phụ cố nén những giọt lệ nóng hổi trong mắt, nhưng khi thấy Trần Bách Sinh đang lùi sắp ngã, nàng vẫn theo bản năng đỡ lấy .
"Đừng chạm ." Trần Bách Sinh theo tiềm thức kháng cự, đợi đến khi phản ứng , đối diện với là đôi mắt của Từ Quả Phụ lóe lên sự đau lòng, kinh ngạc, thất vọng, dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Mẹ..." Trần Bách Sinh bù đắp, nhưng Từ Quả Phụ buông tay, cảm giác hoảng loạn dâng lên trong lòng, quỳ đất lóc t.h.ả.m thiết, "Mẹ ơi, con sai , con thật sự cố ý, tha thứ cho con."
Giữa lúc giằng co, động đến vết thương, Trần Bách Sinh đau đến mồ hôi lạnh túa , Từ Quả Phụ lâu đáp lời, cũng mất sự kiên nhẫn.
Dưới nỗi sợ hãi, những cảm xúc tích tụ bấy lâu trong một khoảnh khắc tuôn trào hết.
"Đều tại , đều tại , con rơi bước đường đều là vì ."
"Ngay từ khi con ý thức, bắt con nịnh bợ Lâm Du, bọn họ con thế nào ? Bọn họ con chính là một con ch.ó chân Lâm Du, chỉ cần sủa vài tiếng là thể một khúc xương thịt."
Mèo con Kute
"Con lóc cầu xin, chịu nên con thỏa hiệp, trúng vận may của Lâm Bảo Trân, bắt con kết giao nhiều với nàng ."
"Con lời, kết quả là ngón tay gãy xương, cứ bảo con cứ yên tâm, yên tâm, tay lành còn là ẩn , bảo con mà yên tâm cho ?"
Chỉ cần nghĩ đến những lời chế giễu và châm chọc của ngoài, Trần Bách Sinh chỉ co rụt một góc.