Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 165: đừng quá căng thẳng
Cập nhật lúc: 2025-10-21 04:31:29
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Tinh còn ở bệnh viện mấy ngày nữa, đợi đến lúc định mới thể trở về. Tuy Lục Điềm đến, nhưng Kỳ Thần Diễn vẫn yên tâm, mấy ngày nay dứt khoát mang công việc đến bệnh viện, ở ngay trong bệnh viện với Thời Tinh.
Điều ngược cũng khiến Lục Điềm ở đây trở nên thừa thãi.
Nên ở bệnh viện chuyện với Thời Tinh một lúc, thấy Thời Tinh chuyện gì, bà liền cùng Bạc Tấn Nhiên rời .
Bạc Tấn Nhiên hôm nay mới đến, chặng đường bay dài như , Thời Tinh cũng bảo ông về nghỉ ngơi .
Đợi hai họ rời , Thời Tinh mới nghiêng đầu về phía Kỳ Thần Diễn, mắt chớp chớp.
Kỳ Thần Diễn bên cạnh cô, đôi chân dài duỗi thẳng, laptop đặt đùi, cho dù cô, cũng dễ dàng nhận ánh mắt của cô.
Anh nhướng mày buồn , “Nhìn gì ?”
“Anh xem?”
Thời Tinh nghiêng đầu, ghé gần hơn: “Không gì đó, giấu em chứ?”
Kỳ Thần Diễn cũng nghiêng đầu cô, giả vờ nghi hoặc: “Biết gì?”
“Mẹ và ba đó.”
Thời Tinh cau mày, ngọn lửa hóng hớt bùng cháy dữ dội: “Họ xảy chuyện gì ?”
Cô trực tiếp hỏi ở bên , sợ , cũng sợ Kỳ Thần Diễn thực chấp nhận , quá thẳng thắn sẽ khó chịu.
Kỳ Thần Diễn hiểu ý của cô, cong khóe môi, “Sao ?”
Thời Tinh tin, “Anh hỏi ba ở ? Còn dùng giọng điệu đó, cuối cùng còn âm dương quái khí…”
Cô khẽ hắng giọng bắt chước : “Ồ~”
Thời Tinh “Ồ” xong liền bĩu môi: “Anh cái ‘ồ’ đó của lượn bao nhiêu vòng ?”
Kỳ Thần Diễn véo miệng cô, “Chắc là lượn nhiều bằng của em , học cũng quá cường điệu , diễn xuất của đạo diễn Tinh còn cần rèn luyện.”
“...”
Thời Tinh tức đến véo eo : “Không đùa với .”
Cô nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc gì?”
Kỳ Thần Diễn bất lực: “Thật sự , họ đều mấy chục tuổi , họ chuyện gì ?”
“Vậy …”
Thời Tinh vẫn nghi ngờ, Kỳ Thần Diễn thở dài: “Chỉ là giác quan thứ bảy của đàn ông mách bảo , ba của em, .”
“?”
Giác quan thứ bảy của đàn ông?
Cái quái gì .
Thời Tinh cau mày suy nghĩ một chút: “Chỗ nào ?”
Sao cô phát hiện .
“Đã là cảm giác mà.”
Kỳ Thần Diễn cũng giải thích , lười nữa, thế giới của trung niên cẩu huyết đến cũng liên quan đến .
Lòng bàn tay nâng mặt Thời Tinh, để Thời Tinh nghiêng đầu màn hình máy tính của , “Em vì quan tâm đến họ, chi bằng quan tâm đến chúng .”
“Chúng gì?”
Thời Tinh thuận theo động tác của qua, lúc thấy hình ảnh màn hình máy tính thì sững sờ, “Đây là gì ?”
Cô tưởng rằng đang việc.
“Kế hoạch đám cưới.”
Kỳ Thần Diễn khẽ : “Tinh Tinh thích kiểu nào, chọn một cái ?”
“Đám cưới?”
Thời Tinh quả thực từng nghĩ qua, nhưng họ trải qua nhiều chuyện như , căn bản thời gian, đột nhiên mang thai, Thời Tinh vốn nghĩ lẽ đợi đến lúc sinh con xong mới tổ chức.
Kỳ Thần Diễn khẽ bật , bàn tay mang ấm nhẹ nhàng xoa lên gò má cô: Bảo bối của gần ba tháng , mặc váy cưới lúc sẽ còn nữa . Đám cưới… cũng chẳng cần cầu kỳ.
Giọng dịu xuống, cưng chiều kiên định: Tinh Tinh chỉ cần chọn kiểu váy thích, đến ngày đó xuất hiện bên là đủ. Mọi chuyện còn … cứ để lo.
Thời gian đám cưới mà cho chọn là lúc cô ba tháng, cơ thể của cô cũng định.
Váy cưới gì đó, cũng sớm bắt đầu cho thiết kế đặt , chỉ là lẽ đến lúc đó cần sửa kích cỡ.
đều phiền phức.
Đôi mắt Thời Tinh khẽ lóe lên, khẽ c.ắ.n môi, trượt chuột xem những kế hoạch đám cưới đó.
Đều thích.
Cô phiền não: “Em đều thích, chọn thì ? Hay là chúng tổ chức mấy , mỗi đổi một phong cách?”
Kỳ Thần Diễn: “...”
Anh cạn lời cô, Thời Tinh liền ngớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-165-dung-qua-cang-thang.html.]
Cô tựa vai , tươi : “Chỉ cần A Diễn là chú rể là , em kiểu nào cũng thích. Thật sự đều , em khó khăn trong việc lựa chọn . Hay là A Diễn giúp em chọn , đến lúc đó cho em một bất ngờ?”
“Thôi .”
Kỳ Thần Diễn bất lực, cúi đầu hôn lên trán nghiêng của cô, dịu dàng: “Vậy, Tinh Tinh cứ chuẩn cho , ngày đó mặt đúng giờ, cô dâu của là , ?”
Thời Tinh ngẩng đầu, cùng với môi áp sát , dịu dàng triền miên đáp : “Dạ .”
Bên , Bạc Tấn Nhiên theo Lục Điềm rời khỏi bệnh viện.
Lục Điềm ở Kinh đô bất động sản, biệt thự đều mấy căn, quả thực giống như bà , phòng nhiều.
Mà bây giờ bà ở là biệt thự, mà là ở một căn tứ hợp viện trong thành phố.
Bởi nơi gần với Thời Tinh hơn, tiện hơn nhiều so với căn biệt thự ngoài ngoại ô.
Tứ hợp viện phong cách cổ cổ điển trang nhã, mở cửa là một khu vườn nhỏ, vẫn là theo phong cách mà Lục Điềm thích, trồng đầy hoa hồng.
Bạc Tấn Nhiên khẽ cong môi.
Cho dù từng đến, nhưng nơi và trong tưởng tượng của ông, gì khác biệt lớn.
Sở thích của bà, thực từ nhỏ đến lớn đổi nhiều.
Bà thích những thứ vẻ trương dương mà nồng nhiệt
Đi qua thùy hoa môn, Lục Điềm liền chỉ một căn phòng bên trái với ông: “Khoảng thời gian ở căn phòng đó .”
Bạc Tấn Nhiên thuận theo hướng bà chỉ qua, cánh cửa gỗ đỏ đóng chặt, thấy tình hình trong phòng.
Ánh mắt ông ngừng , bà, hỏi: “ ở một ?”
Lục Điềm: “...”
Bà im lặng mấy giây: “Anh mấy ?”
Bạc Tấn Nhiên bà một lát, cúi đầu khẽ một tiếng, đó hỏi: “Phòng của cô ở ?”
Lục Điềm khẽ hắng giọng, chỉ bên , “Căn đó.”
Đối diện với phòng của ông.
Bạc Tấn Nhiên gật đầu: “Được.”
Lục Điềm mím môi, qua, từ trong chậu hoa bên cạnh lấy một chiếc chìa khóa, giúp ông mở cửa đó mới đưa chìa khóa cho ông, “Đây là chìa khóa của phòng, cầm lấy.”
Bạc Tấn Nhiên nhận lấy, trong phòng.
Sự sắp xếp trong phòng ngược cũng gì khác biệt so với bình thường, những gì nên đều đủ, đương nhiên cũng sạch sẽ, liếc một cái là mỗi ngày đều dọn dẹp.
Lục Điềm: “Đồ đạc trong phòng đều là đồ mới, trong phòng tắm cũng . Anh xem còn thiếu gì, là cần gì, nếu thì với , cho mua cho .”
Bạc Tấn Nhiên: “Được.”
Lục Điềm: “Vậy, nghỉ ngơi , đợi đến lúc ăn tối sẽ đến gọi , chúng đến bệnh viện.”
Vừa lúc rời khỏi bệnh viện xong , buổi tối sẽ đến ăn tối cùng họ.
Bạc Tấn Nhiên gật đầu, “Được.”
Lục Điềm theo bản năng sờ sờ tai.
Ừm, ngoài “Được” lẽ ông cũng gì khác.
“Vậy cũng về , nghỉ ngơi một lát.”
Bà xong, định , mới cử động, ông nắm lấy cổ tay.
Bàn tay đàn ông vết chai mỏng, bất giác nóng.
Ông gọi bà: “Lục Điềm.”
Ánh mắt Lục Điềm động đậy, nỗ lực đè nén sự căng thẳng bất giác, đầu ông, vẻ mặt bình tĩnh: “Sao , còn thiếu gì ?”
Ánh mắt Bạc Tấn Nhiên sâu bà: “Cô…”
Ông mở miệng, Lục Điềm lập tức căng thẳng.
Bạc Tấn Nhiên : “Cô đừng quá căng thẳng.”
“?”
Lục Điềm lúng túng, “ ?”
Hơi thở bà căng , nhếch mép, “ căng thẳng?”
Bạc Tấn Nhiên bà mấy giây, đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm tai của bà, đó thu tay , “Tai đỏ .”
Lục Điềm: “!”
Bà “xoạt” một tiếng che tai , đột nhiên nhận hành động của nực , vội buông tay xuống, cuối cùng lườm ông một cái, nhanh chóng rời : “Anh đừng bậy bạ, nghỉ ngơi .”
Đột nhiên cảm thấy, ông vẫn là gì cả thì hơn.
Lục Điềm đến phòng đối diện, mở cửa, đóng cửa, một lèo.
Bạc Tấn Nhiên ở cửa phòng, thấy một tiếng “rầm”, ông từ từ cong môi, khẽ .