Trọng Sinh Là Để Yêu Anh: Thái Tử Showbiz, Em Đến Đây! - Chương 248: Anh Rất Khó Chịu, Đau Lòng Chết Mất
Cập nhật lúc: 2025-12-08 11:36:16
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại tiểu thư Lục kiêu ngạo thể nhịn Thời Tinh năm ngày là giới hạn, nhịn thêm nữa sẽ sụp đổ nhân vật và gây nghi ngờ, vì bây giờ là lúc cô bùng nổ.
Thế nên theo kịch bản cuối cùng, Bạc Tấn Nhiên vẫn ăn trưa với Thời Tinh, đó hai về nhà, ngay cổng khu chung cư thì vặn gặp Lục Điềm cũng ăn trưa xong chuẩn về nhà.
Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm chạm mắt , ai gì, nhưng Thời Tinh thì bà bà ngừng, bắt đầu từ lúc gặp Lục Điềm cách cổng xa: “Chị Điềm Điềm, lúc nãy chị ăn cùng chúng em thật là đáng tiếc quá, món bít tết hôm nay ngon tuyệt luôn, Anh Nhiên ca thấy em cắt thạo, còn cắt thành miếng nhỏ cho em nữa.”
Bạc Tấn Nhiên: “……”
Anh !
Lục Điềm mím môi im lặng.
Giọng Thời Tinh kéo dài ngọt xớt: “Anh Nhiên ca còn nếu em thích thì ngày nào cũng dẫn em ăn, nhưng sợ em ăn nhiều sẽ ngấy, Đế Đô còn nhiều món ngon khác, sẽ dẫn em ăn nhà hàng khác.”
Bạc Tấn Nhiên: “……”
Anh !
Lục Điềm lạnh một tiếng.
Thời Tinh: “À mà chị Điềm Điềm, tại lúc nãy chị ăn trưa cùng chúng em , Anh Nhiên ca cứ luôn miệng em, còn bảo em gặp chị xin , nhưng em nghĩ chị chắc hẹp hòi như nhỉ? Dù đó em cũng hỏi chị ăn gì chúng em đều thể cùng chị mà, chị , thì chúng em…”
Đã sắp đến cổng khu chung cư, bảo vệ ở cổng mỉm gật đầu chào đón họ về nhà.
Lục Điềm cuối cùng cũng nhịn ngắt lời Thời Tinh đang bà bà ngừng, giọng lạnh lùng: “Bạc Tấn Nhiên!”
Bạc Tấn Nhiên đang Thời Tinh ôm cánh tay giật , cô: “Sao ?”
Lục Điềm lạnh thẳng : “Bảo cô cút khỏi mặt !”
Lời thốt , ngay cả Thời Tinh cũng sững sờ, đó mắt cô lập tức đỏ hoe: “Chị Điềm Điềm, chị là ý gì?”
“Chính là ý đây, thấy cô thấy cô chuyện đều thấy buồn nôn, bảo cô cút, ý là đừng bao giờ xuất hiện mặt nữa!”
Lục Điềm giọng điệu nhạt, nhưng lời thốt cực kỳ tổn thương.
Thời Tinh mếu máo, cánh tay ôm Bạc Tấn Nhiên lay lay, giọng sụt sùi: “Anh Nhiên ca, xem chị kìa…”
Bạc Tấn Nhiên nhíu chặt mày Lục Điềm: “Điềm Điềm, em là ý gì?”
“Sao, cũng điếc hiểu ?”
Lục Điềm lạnh: “ bảo cô cút!”
Bạc Tấn Nhiên sững sờ.
Lông mày nhíu chặt , bồn chồn khó hiểu.
Chủ yếu là vì Lục Điềm và Thời Tinh diễn quá , dễ dàng kéo vai diễn, khiến cảm thấy như thể thực sự chuyện , Lục Điềm giận thật .
Lục Điềm mà giận, dù là diễn kịch cũng hoảng.
Anh nhíu chặt mày, vô thức bước một bước về phía Lục Điềm: “Điềm Điềm, cô là…”
“ quản cô là ai?”
Lục Điềm nghiến răng ngắt lời : “Bạc Tấn Nhiên, hôm nay rõ luôn, chịu đủ , từ giờ thì cô , cô thì !”
Cô căm hận thẳng Thời Tinh: “Đóa bạch liên hoa , thêm một cái nào nữa!”
Mí mắt Thời Tinh run rẩy, nước mắt từng giọt lớn rơi xuống: “Chị quá đáng lắm!”
Cô lóc, buông tay Bạc Tấn Nhiên , chạy khu chung cư.
Các nhân viên bảo vệ ở cổng khu chung cư: “?”
Âm thầm cảm thán, bây giờ trẻ con bắt đầu tình tay ba , mà họ vẫn còn là ch.ó độc !
Thời Tinh chạy , ở cổng chỉ còn Bạc Tấn Nhiên và Lục Điềm.
Hai đối diện , vẻ mặt đều phức tạp.
“Điềm Điềm, em…”
Bạc Tấn Nhiên do dự, khoảnh khắc đó đầu óc trống rỗng, lời thoại học thuộc quên sạch.
Hoặc thể , cảm thấy hợp lý, lúc thể Lục Điềm quả thực quá đáng ?
Anh há miệng, nên lời.
Lục Điềm đợi vài giây, vẻ mặt căng thẳng sắp giữ , cuối cùng nghiến răng: “Anh cũng thấy quá đáng ?”
“Anh …”
Bạc Tấn Nhiên lập tức lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-la-de-yeu-anh-thai-tu-showbiz-em-den-day/chuong-248-anh-rat-kho-chiu-dau-long-chet-mat.html.]
Lục Điềm: “……”
Cô hít sâu một : “Anh thích cô ?”
Bạc Tấn Nhiên: “Anh đương nhiên , thể thích cô , cô là…”
Lục Điềm: “Anh thích cô , mấy ngày nay đang gì? Bạc Tấn Nhiên, rốt cuộc ai mới là bạn gái ?”
Bạc Tấn Nhiên chút do dự: “Đương nhiên là em!”
Lục Điềm: “Vậy bảo cô cút, tại do dự, bắt chọn giữa và cô , khó khăn đến ?”
“Anh…”
Bạc Tấn Nhiên cố gắng nhớ xem lời thoại là gì, bây giờ nên gì, nhất thời nhớ .
Chỉ là vẻ mặt , trông càng giống như đang do dự.
Lục Điềm sắc mặt khó coi: “Được, nếu do dự như , để giúp chọn, chúng chia tay!”
Không cho Bạc Tấn Nhiên thêm cơ hội gì, Lục Điềm cũng bỏ .
Bạc Tấn Nhiên sững sờ vài giây, hai chữ chia tay, lạnh lùng và vô tình.
Mặt tái mét , mất vài giây mới hồn, vội vàng đuổi theo: “Không , Điềm Điềm em giải thích, ý đó, thật sự chỉ xem cô là em gái thôi…”
Lục Điềm để ý đến , bước nhanh trong: “Được, tìm em gái Tinh của !”
“Điềm…”
Bạc Tấn Nhiên định kéo cô , cô thuận tay hất , mắt đỏ hoe : “Cút!”
Bạc Tấn Nhiên loạng choạng lùi .
Đứng chôn chân tại chỗ.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt .
Thật sự là diễn kịch ?
Tại diễn đến ?
Hay là cô …
Khoảnh khắc đó, mắt Bạc Tấn Nhiên cũng đỏ lên kiểm soát, tay buông thõng bên hông siết chặt, bóng lưng cô dần biến mất trong tầm mắt mờ ảo.
Cho dù là diễn kịch, cũng chịu nổi.
Bên , Lục Điềm nhanh chóng thang máy về nhà, sợ chậm vài bước sẽ kìm .
Những lời thoại cô cũng khó chịu, đau lòng c.h.ế.t, nhưng thể , cô chỉ thể mắt đỏ hoe mà .
Sau khi về đến nhà, bước cửa cô liền lấy điện thoại nhắn tin cho , bảo nhanh chóng .
Gửi xong một lúc lâu cũng thấy Bạc Tấn Nhiên trả lời.
Cô gọi điện cho Bạc Tấn Nhiên nhưng sợ lộ tẩy, chỉ đành nhắn thêm một tin hỏi lên , lo lắng trong phòng.
Khi sắp mất kiên nhẫn, cô thấy tiếng động nhỏ ở ban công, cô khẽ động mày, vội vàng ban công.
Rồi cô thấy bên ngoài cửa kính ban công, trai rũ mắt yên lặng.
Ánh tà dương chiếu xuyên qua, tạo thành vầng hào quang vàng nhạt hàng mi , nhưng chiếu sáng bóng tối u ám trong đáy mắt .
Anh trông vô cùng yếu ớt.
Lục Điềm tim khẽ rung, vội vàng kéo cửa đến mặt : “Anh đây gì, ?”
Bạc Tấn Nhiên mí mắt động đậy, khẽ ngước mắt cô, mắt đỏ, giọng khàn: “Chúng chia tay ?”
“Đương nhiên là .”
Lục Điềm cũng khó chịu, cô tiến thêm một bước đến gần , giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Anh ngốc , đều là diễn kịch thôi, thật.”
Yết hầu Bạc Tấn Nhiên từ từ lăn xuống, giọng càng khàn hơn: “Vậy vở kịch , diễn xong ?”
Lục Điềm c.ắ.n môi, "Ừ” một tiếng: “Diễn xong .”
Chàng trai nhắm mắt , cúi đầu, áp đầu vai cô, như một chú cún uất ức.
“Vậy chúng đừng diễn nữa ?”
Anh khẽ: “Anh khó chịu, đau lòng c.h.ế.t mất.”