Ngu Thanh Nhàn nhẹ nhàng với trẻ con, cũng tôn trọng bạn học của hai chị em Mộc Tâm , nào chúng tới cô cũng nhiệt tình tiếp đón, những cho ăn uống ngon lành, còn để gian cho chúng ở riêng.
Trước ngày hôm nay, ấn tượng của Bành Tử Kiện về của Thủy Tâm là một dịu dàng dễ chuyện, hơn nữa tính tình còn thoáng.
Bành Tử Kiện lớn như , vẫn từng gặp phụ nào như Thủy Tâm .
Lần đến nhà, trong lòng Bành Tử Kiện còn tràn đầy tự tin, cảm thấy với tính cách dịu dàng của Thủy Tâm, dù tới nhà đối xử lạnh nhạt, nhưng cũng sẽ quá đáng lắm.
Nào ngờ khi Thủy Tâm sầm mặt xuống khủng khiếp đến mức , Bành Tử Kiện chút sợ hãi.
Ngu Thanh Nhàn bỏ bàn tay đang đỡ lấy của Văn Thanh Yến , nở nụ lạnh lùng với Bành Tử Kiện:
"Bành Tử Kiện đúng ? Cũng học ở trường quân đội với Thủy Tâm ?"
Bành Tử Kiện nghiêm trang:
"Vâng, đúng dì ạ, cháu cùng khóa với Thủy Tâm , cháu là ngành chỉ huy chiến đấu. Nhà của chúng cháu cũng ở Cáp Thị, phía đông thành phố, cha cháu đều là quân nhân, họ đóng quân ở biên giới, cháu đang sống với ông nội. Cháu còn một trai cũng là lính, hiện giờ đang tham gia quân ngũ ở Tây Tạng."
Bành Tử Kiện mấy câu dõng dạc.
Văn Thanh Yến thấy cả nhà Bành Tử Kiện đều là quân nhân, vẻ mặt cũng dịu một chút.
Ngu Thanh Nhàn vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, gật đầu một cái:
"Cả nhà là quân nhân, chắc hẳn kĩ thuật chiến đấu của ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-137.html.]
Bành Tử Kiện thoáng qua Thủy Tâm, với Ngu Thanh Nhàn một cách tự tin:
"Vâng, nghỉ đông và nghỉ hè cháu đều sẽ tới doanh trại."
"Được, đây luyện với một chút." Ngu Thanh Nhàn xong, còn bổ sung thêm một câu: "Thằng nhóc đừng lo lắng cho , võ nghệ của Mộc Tâm và Thủy Tâm đều là học từ , nào, tới đây."
Bành Tử Kiện thấy câu thì tái mặt.
Cậu và Thủy Tâm thích là chuyện ngoài ý .
Hôm đó họ đang chơi bóng ở sân bóng rổ, bỗng một bạn học dùng quá nhiều sức, quả bóng rổ bay khỏi sân, bay về phía học sinh đang đường băng, mắt thấy sắp đập khác, lúc đó Thủy Tâm đang quét dọn đường băng bên cạnh sân bóng rổ, cô bé thấy thế bèn chạy về phía vài bước, nhảy lên, dùng cán chổi trong tay đập quả bóng rồ, đánh nó trở trong sân.
Bành Tử Kiện từ nhỏ thích luyện võ, thấy thì hai mắt sáng lên.
Sau đó một khóa của họ cùng học giờ thể dục với khóa của Thủy Tâm, thể kiềm chế nữa, tiến tới hẹn giao đấu một trận, vặn Thủy Tâm cũng đang buồn chán vì luyện võ với chị gái cả ngày, liền vui vẻ đồng ý.
Trận giao đấu , ngạc nhiên chút nào Bành Tử Kiện thua, nhưng càng đánh càng hăng, thời gian đến tìm Thủy Tâm càng nhiều.
Sau nhiều thắng áp đảo một cách mất mặt, Bành Tử Kiện cũng học hỏi nhiều, dần dần sinh tâm tư khác với cô bé luôn đè xuống đánh .
Mất ba năm, cuối cùng cũng theo đuổi Thủy Tâm.