Sau khi chết, Ngu Thanh Nhàn về gian hệ thống, hệ thống chờ sẵn ở trong đó.
"Chào mừng ký chủ về, nhiệm vụ thành mĩ mãn, chúc mừng cô."
Ngu Thanh Nhàn còn chìm đắm trong đau thương, đến khi nguyên đến mặt cô, lời cảm ơn biến thành một chùm ánh sáng bay , Ngu Thanh Nhàn mới hồn.
"Hệ thống, kiếp của Lục Thanh Nhàn như thế nào?"
"Cô dùng tất cả công đức trong để rửa sạch oán khí, cho nên cô chỉ thể đầu thai gia đình bình thường, sống cuộc sống của bình thường."
"Vậy là ." Dừng một chút, Ngu Thanh Nhàn hỏi: "Văn Thanh Yến thì ?"
"Xin lý chủ, Văn Thanh Yến là nhân vật trong truyện, tra ." Hệ thống vô cùng hổ, cũng sợ Ngu Thanh Nhàn ghét bỏ nó, dù nó trải qua nhiều đời ký chủ, chỉ là thành nhiệm vụ.
Ngu Thanh Nhàn lắc đầu.
Cô ở trong gian hệ thống lâu, lâu đến mức khi cô nhớ đến Văn Thanh Yến còn cảm thấy đau thương nữa mới tiếp tục nhận nhiệm vụ thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-145.html.]
Người tới là một phụ nữ cả sưng phù vết xanh tím, đến mức tướng mạo vốn .
Trong gian hệ thống, Ngu Thanh Nhàng giống như vị thần của gian , chỉ cần cô cô thể bất cứ chuyện gì trong .
Ngu Thanh Nhàn giơ tay điểm nhẹ lên trán đối phương một cái, những vết sưng phù biến mất, m.á.u ứ động cũng tan , để lộ gương mặt vốn .
Đó là một cô gái còn trẻ tuổi, dường như mới mười lăm mười sáu, chỉ liếc mắt cũng nhận đây là một thiếu nữ thuần khiết, dùng ngôn ngữ của đời thì chính là gương mặt của mối tình đầu.
Cô gái mất tự nhiên đến xuống mặt Ngu Thanh Nhàn, bắt đầu kể câu chuyện của :
" tên là Hạ Thanh Nhàn, là của thôn Hạ, đại đội Hà Tây, huyện Tân Bắc. Lúc 14 tuổi, cha em gái sức khỏe , tính tình yếu đuối, trong nhà nghèo khổ, nếu gả ngoài sẽ ức hiếp, nên quyết định kén rể cho nó, gả cho Thường Bảo Căn ở thôn Xương Sơn."
"Thường Bảo Căn hơn ba mươi, lúc từng cưới một đời vợ, vì bệnh mà chết. Nhà con trai, xích cước đại phu trong thôn con gái qua mười sáu tuổi sinh con mới khỏe mạnh. Nhà họ nuôi đến mười sáu tuổi, kịp chờ đợi cho viên phòng."
"Nửa năm , còn mang thai, chồng là một quả cau điếc, cho rằng sính lễ một trăm đồng uổng phí , trong lòng oán trách . Ba chồng , cha chồng chỉ cần chuyện ý là lôi đánh để trút giận. Đôi khi bố chồng và Thường Bảo Căn uống rượu say xỉn đánh còn ác hơn. Mẹ chồng ở bên cạnh thì mắng phụ họa, thỉnh thoảng cũng đạp thêm một phát."
"Sau đó bệnh, sốt cao giảm, thầy lang cảm, bảo nhà họ đưa đến bệnh viện. Họ vì tiết kiệm tiền nên rót cho một bát thuốc lá, lúc đút thuốc cho nhịn mà đánh . chịu nữa nên c.h.ế.t , năm mười bảy."