Ngu Thanh Nhàn vết thương đó là do Thường Đại Hữu gây .
Năm nay Thường Đại Hữu cũng gần năm mươi , từ đến nay lão vẫn luôn độc , vất vả lắm mới mua một cô vợ về, thể dễ dàng buông tha? Mà nữ sinh tất nhiên sẽ phản kháng, phản kháng đánh, một vòng tuần cứ diễn như .
Thấy Ngu Thanh Nhàn đến, cô vội vàng túm chặt Ngu Thanh Nhàn: "Cầu xin cô, giúp , lừa bán đến đây, về nhà. Cô giúp ... giúp ..." nữ sinh đau khổ cầu xin.
Không đợi Ngu Thanh Nhàn kịp chuyện, cô tiếp: "Nhà của ở thành phố Liễu Bình, cô gửi một phong thư đến thành phố Liễu Bình giúp , nếu thì gửi một bức điện tín cũng . Nhà của nhiều tiền, chờ nhà đến cứu , nhất định sẽ hậu tạ cô."
Ngu Thanh Nhàn nữ sinh, lắc đầu : "Vô ích thôi. Ở chỗ , quan đều bao che cho , chỗ nào cũng tai mắt của bọn họ."
"Chỉ tính trong thị trấn thôi, trong một trăm cô gái thì đến mười lăm là lừa bán đến. Với lượng lớn như thế, nếu để lộ thì quan chức địa phương cách nào chịu trách nhiệm, nên chỉ thể đè xuống. Đừng đến gửi điện tín, cho dù thư giấy cũng chắc là gửi ngoài ."
Những lừa bán đến , từng nhờ thanh niên trí thức giúp gửi thư, nhưng những bức thư đều như đá chìm đáy biển, vốn gửi ngoài.
Mà những thanh niên trí thức đồng ý giúp đỡ , đó cũng gặp nhiều phiền phức.
Nữ sinh kinh ngạc buông thõng cánh tay của Ngu Thanh Nhàn , hai mắt m.ô.n.g lung.
Cô bán đến đây, sở dĩ thể kiên trì lâu đến mà gục ngã cũng là nhờ niềm tin , sở dĩ cô chạy trốn hết đến khác, là vì mang theo suy nghĩ đến trấn gọi điện thoại, chỉ cần tìm đồn công an là cô sẽ cứu.
Hiện tại lời Ngu Thanh Nhàn với cô những lời , khiến cho hi vọng cô tích góp từng chút tan vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-175.html.]
Ngu Thanh Nhàn thấy trạng thái của cô đúng lắm, vội vàng giữ chặt lấy tay cô :
" sắp rời khỏi đây , sẽ chuồn từ phía núi. Tuy con đường nhiều nguy hiểm, nhưng cũng là con đường an nhất để trốn khỏi đây. Cô nguyện ý cùng ?"
Cặp mắt của cô nữ sinh lập tức phát ánh sáng, ý mặt khó mà che giấu , ngay khi ý chạm đến đáy mắt, thì hai hàng nước mắt cũng chảy xuống theo:
" sợ, nguyện ý. Nếu tự do, chi bằng c.h.ế.t cho ."
Ngu Thanh Nhàn thò tay túi quần, lấy túi thuốc bột mà cô luyện chế trong gian: "Đây là thuốc, mỗi ngày bôi ba lên vết thương chân cô, năm ngày chúng sẽ ."
nữ sinh nắm chặt túi thuốc: "Sao đợi năm ngày nữa?"
Ngu Thanh Nhàn : "Bởi vì tối năm ngày trong thôn sẽ tổ chức họp đại đội, nhà ai cũng ."
Nữ sinh gật đầu.
Ngu Thanh Nhàn cô : "Nếu cô thể liên hệ với những trốn, năm ngày chúng cùng ."
"Được, , ." nữ sinh gật đầu như giã tỏi.