Ngu Thanh Nhàn kéo Miêu Hạ Thu trong nhà: "Mẹ còn nhớ bạn qua thư mà con quen khi còn học ?"
Lúc nguyên còn học, một thời gian thịnh hành việc kết bạn qua thư. Nguyên cũng theo phong trào, kiên trì lâu, mãi cho đến khi cô và Phong Liên Thành kết hôn thì mới cắt đứt liên lạc.
Miêu Hạ Thu trợn tròn mắt: "Chính là thằng bé?"
Ngu Thanh Nhàn tuyệt đối sợ lộ sơ hở, bởi vì Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu đều vô cùng tôn trọng quyền riêng tư của con cái, họ bao giờ quan tâm chuyện bạn qua thư của nguyên là ở , cũng từng trộm thư của cô.
" , là ."
Ngu Thanh Nhàn thuận miệng bịa quá trình hai gặp quen , Miêu Hạ Thu tấm tắc bảo lạ, trong lòng bà vô cùng ngạc nhiên, liên tục cảm thán hai duyên phận.
đối với lời giải thích của cô, Lạc Hữu Dân vẫn còn chút thắc mắc, nhưng mà ông cũng lập trường nghiên cứu thật giả.
Ngày hôm , trời mưa to. Trời đông, mưa gió khiến cho thời tiết lạnh lẽo hơn hẳn.
Hôm , cả nhà đều mặc áo khoác bông, Miêu Hạ Thu đốt một chậu lửa trong phòng, gác một cái giá sắt lên chậu đặt thêm một củ khoai tây và một củ khoai lang lên nướng, phía xa thả một cái bánh nếp nướng, còn chính giữa kệ thì đặt một ấm nước .
Lạc Hữu Dân bế Tiểu Bách Tuế bên chậu than chơi đùa, lâu lâu ông sẽ uống một ngụm hồng nóng ấm, cả đều thoải mái.
Mưa vẫn rơi từng hạt tí tách. Hôm nay, Ngu Thanh Nhàn mở quán, cô kê ghế quanh lò sưởi, chuyện nhà cùng với Lạc Hữu Dân và Miêu Hạ Thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-566.html.]
Giữa trưa, Miêu Hạ Thu phía bếp nấu cơm, Lạc Hữu Dân bế Tiểu Bách Tuế lên lầu ngủ, còn một Ngu Thanh Nhàn trong cửa hàng trông tiệm.
Lúc một tiến , Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu lên thì nụ mặt tắt ngúm.
Người đến là bà Phong.
Đối với bà Phong, thời gian cuộc sống của bà thể dùng hai từ địa ngục để hình dung. Vợ của con trai cả và con út gian tình nhiều năm, thậm chí vợ con trai cả còn phát rồ g.i.ế.c c.h.ế.t đám trẻ.
Chưa đợi bà kịp phản ứng , con cả cầm d.a.o cắt đứt mệnh căn của con út, con út cũng c.h.é.m vài dao, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện.
Con cả thì công an bắt tù, con dâu cả phán tử hình, một bà Phong chăm sóc ba đứa cháu trai cháu gái, đến cũng chỉ chỉ trỏ trỏ. Chỉ vài ngày ngắn ngủi thôi mà bà Phong như già hơn mươi tuổi .
Bà mặt dày đến tìm Ngu Thanh Nhàn cũng là vì còn cách nào khác nữa. Bệnh viện chẳng khác nào quái vật cắn nuốt m.á.u thịt con , chỉ cần nhà viện, thì khác gì để tiền giống như cánh hoa trôi theo dòng nước cơ chứ.
Nhiều năm như thế, bà Phong giấu ít tiền riêng, nhưng bây giờ thì tiêu hết còn gì. Con trai cả ở trong đó còn sống c.h.ế.t thế nào, bà thể mất con út nữa.
"Thanh Nhàn, gần đây con thế nào ? Tiểu Bách Tuế ? Mẹ vẫn gặp con bé." Khi Tiểu Bách Tuế sinh , bà Phong hề coi trọng đứa bé , đúng thật là ngay cả liếc mắt bà Phong cũng thèm liếc một cái.