Phòng bên vẫn còn đang ho khan, đập tường rầm rầm, nếu là , Giang Bảo Quốc sẽ lập tức bật dậy đến phòng tây, nhưng đêm nay động đậy.
Động tĩnh bên phòng tây dần ngừng , thở của Vương Văn Quân cũng trở nên đều đặn hơn.
Giang Bảo Quốc nhắm mắt , nghĩ thầm vẫn mau chóng tìm con Ngu Thanh Nhàn, nếu tìm họ, quả thực thể sống tiếp cuộc sống như thế .
Chỉ chớp mắt đến tháng sáu, Ngu Thanh Nhàn bán giấm ngày càng đắt hàng, những tiệm cơm cô tặng hàng dùng thử khi ăn thử đều tới nhà cô lấy hàng, phần giấm còn khi họ lấy cô mang chợ thức ăn bán lẻ.
Chi phí giấm đắt, ví tiền của cô càng ngày càng dày.
Hôm nay Ngu Thanh Nhàn đang ở chái phòng cất giấm, Lục Mộc Tâm ở bếp nấu cơm, Lục Thủy Tâm thì bài tập trong nhà, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Ngu Thanh Nhàn dừng tay, kéo ống tay áo xuống, ngoài.
"Ai đấy?" Cô cất giọng hỏi.
Không ai trả lời, Ngu Thanh Nhàn mở cửa, ngờ ngoài cửa chính là Giang Bảo Quốc.
Ngu Thanh Nhàn chỉ nhướng mày một cái, đó giơ tay định đóng cửa .
Giang Bảo Quốc nhận ý đồ của cô, cũng đưa tay giữ chặt cửa .
Sức của Ngu Thanh Nhàn khỏe hơn Giang Bảo Quốc, chỉ chốc lát rơi thế yếu, cô đóng cửa , đó trong phòng.
Giang Bảo Quốc đen mặt, bên ngoài tiếp tục gõ cửa, Lục Mộc Tâm thấy động tĩnh, khỏi nhà bếp:
"Mẹ ơi, ai tới ?"
Lục Thủy Tâm cũng ló đầu khỏi cửa sổ của căn phòng phía đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lam-phao-hoi/chuong-64.html.]
Sắc mặt Ngu Thanh Nhàn đổi, cô đáp:
"Cha con đấy."
Lục Mộc Tâm ngây , Lục Thủy Tâm thì nhớ đến tên Trần Thế Mỹ , bĩu môi một cái, đóng cửa sổ với vẻ hứng thú.
Ngu Thanh Nhàn mặc kệ Lục Mộc Tâm, chái phòng.
Đứa trẻ Lục Mộc Tâm nhẹ , nhiều chuyện để tự cô bé nghĩ cho rõ ràng.
Lục Mộc Tâm ngây một lúc, đến khi củi trong bếp lò rơi xuống, cô bé mới vội vàng nhà bếp.
Tiếng đập cửa vẫn còn vang lên ở bên ngoài, Lục Thủy Tâm từ trong nhà cũng chạy xuống nhà bếp.
"Chị ơi, chị xem Giang Bảo Quốc đến đây gì?" Từ nhỏ Lục Thủy Tâm gặp Giang Bảo Quốc, chuyến tìm cha càng khiến cô bé ghét bỏ , cô bé từ chối gọi là cha.
Lục Mộc Tâm nhếch miệng:
"Không lễ phép, đó là cha đấy."
Lúc Giang Bảo Quốc , Lục Mộc Tâm còn hai tuổi, cũng ký ức gì về , nhưng khi Lục Thủy Tâm sinh , năm đó bà Giang là thường xuyên trông cô bé.
Bà Giang luôn với Lục Mộc Tâm rằng Giang Bảo Quốc là một , từ lúc cô bé mang theo lòng tôn sùng đối với .
Khi Lục Mộc Tâm lớn lên, lòng tôn sùng mai một nhiều, hành trình đến nông trường khiến cho cô bé mất hết hy vọng Giang Bảo Quốc.