3
 
Các học sinh  thấy chủ nhiệm lớp  , lập tức một trận xôn xao, nhỏ giọng oán giận : “Ôi,  mấy giờ ,  tan học chứ.”
 
Chủ nhiệm lớp cau mày.
 
Trường chúng  là trường trung học tư nhân,  xem như giáo dục tinh  quý tộc, học sinh trong  đều  phú thì quý, đôi khi  khó quản.
 
Chủ nhiệm lớp vẫy tay với bên ngoài: “Em  .”
 
Anh từ ngoài cửa phòng học  .
 
Lâm Chu.
 
 nhớ .
 
Anh là học sinh chuyển trường, học lớp 11 từ thành phố khác chuyển tới trường chúng .
 
Anh luôn mặc đồng phục trắng tinh, cặp sách cũng là loại dùng dây cũ,   khác với phong cách xa xỉ của những  khác trong lớp.
 
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân ,   ít khi  chuyện với  khác, thậm chí thường xuyên  cô lập.
 
Luôn  một  ở hàng cuối cùng, cầm sách luyện tập  bài.
 
 mà thành tích của  vô cùng , cầm cờ  đầu, cho tới bây giờ  từng rơi khỏi top 3 của khối, nhất là môn Toán Lý, hầu như đều đạt điểm tối đa.
 
Lâm Chu cúi  xuống chào cả lớp, tự giới thiệu: “ tên là Lâm Chu, nước  thể chở thuyền, cũng  thể lật thuyền, từ Cừ Thành bên cạnh chuyển đến đây.”
 
Chủ nhiệm lớp gật đầu.
 
Thầy  chỉ  một chỗ  phía  : “Em qua đó  .”
 
Vì thế Lâm Chu đeo cặp sách, từng bước từng bước xuyên qua cả gian phòng học,  ở phía  .
 
Anh chậm rãi lấy sách giáo khoa , đặt ngay ngắn  bàn.
 
Có chút bất an, cũng  chút ngây thơ.
 
 cũng may, mười bảy tuổi, chúng  vẫn còn thời gian, còn  cơ hội bắt đầu  từ đầu. 
 
4
 
Chủ nhiệm lớp  , trong lớp  ầm ĩ lên.
 
Tất cả    đầu , tò mò đánh giá Lâm Chu.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-lua-chon-lai-tinh-yeu/chuong-2.html.]
Tên côn đồ Phó Thịnh  chịu học hành trong lớp  tới, hỏi : “Cừ Thành? Là thành phố than đá bên cạnh? Nhà  cũng   ăn với nơi đó, ba  tên gì,   chừng ba   cũng quen .”
 
Lâm Chu nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay,  chút hoảng hốt.
 
Anh ngập ngừng: “Ba    buôn bán, ông  chỉ là…”
 
Chỉ là…
 
“Không  là đào than  mỏ chứ?” Phó Thịnh tiếp lời ,  rộ lên.
 
Ở đây  nhiều  mười mấy tuổi  học  cách nịnh cao đạp thấp, chê nghèo yêu giàu.
 
Rất nhiều  cảm thấy bên  thú vị,  gần xem.
 
Vì thế Phó Thịnh càng đắc ý, cầm lấy sách của Lâm Chu, đặt xuống  mũi ngửi ngửi: “Thật đúng là  mùi của than đá!”
 
“Ha ha ha ha ha ha…”
 
Tiếng  thật ghê tởm.
 
  chịu nổi nữa,  lên, cầm lấy cốc nước hắt lên đầu : “Mũi  là mũi chó  bạn học Phó ?”
 
Phó Thịnh   tạt nước ướt cả , thẹn quá hóa giận  .
 
Anh  xắn tay áo lên, hùng hổ trừng : “Khương Hòa,  c.h.ế.t  ?”
 
Xin ,  thực sự  chết.
 
Có lẽ thời trung học Khương Hòa luôn thẹn thùng  kín đáo nhưng sống hai mươi tám năm Khương Hòa  còn như  nữa.
 
 : “ ,  chết.”
 
Kết quả cũng   đánh , Bùi Tiện  tới,   nhíu mày  : “Hôm nay     ? Về nhà .”
 
Bùi Tiện là lớp trưởng, Bùi gia bọn họ  là   quyền thế nhất Nam Thành, Phó Thịnh đương nhiên sẽ  gây khó dễ cho  .
 
   thấy  ,  chỉ  thể nhớ tới lửa lớn tận trời.
 
 : “Sau  chúng   về cùng với  nữa,  khi tan học   ở   bài chuẩn  thi đại học.”
 
Bùi Tiện hừ một tiếng.
 
Anh  tỏ vẻ khó hiểu  : “Khương Hoà,  phát điên cái gì?”
 
    thấy tên điên  nữa.
 
 chỉ  cửa phòng học: “Có thể đừng quấy rầy  học tập  , lớp trưởng? Hoa khôi Hà Thi Mộng lớp bên cạnh còn  ở cửa chờ  đấy.”