Trọng Sinh Mang Theo Siêu Thị Tỷ Đô - Chương 547

Cập nhật lúc: 2025-10-05 22:18:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi họ cần việc, thể để các con ở đây, tại ngõ Mạo Nhi mà.

Than ôi, lúc đầu cô nghĩ sai, chỉ nghĩ đến việc mang các con theo bên nghĩ rằng thể gửi chúng đây.

bây giờ nghĩ cũng ích gì nữa, vì bọn trẻ trở về , chỉ còn cách để chúng dần thích nghi với cuộc sống ở bên.

Tống Lan kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành con gái: "Bảo bối ngoan, bây giờ đang ở xa, đợi xong công việc sẽ lập tức về ở bên Hiểu Hiểu và , nào?"

Hiểu Hiểu thông minh lập tức hỏi tiếp: "Vậy khi nào mới về ạ?"

Tống Lan suy nghĩ một chút: "Khoảng năm ngày nữa, con thể đếm từng ngón tay mỗi ngày, đếm hết năm ngón thì sẽ trở về."

"Thật ?"

"Thật mà!"

DTV

"Ừm, cũng ! Mẹ ơi, về nhanh nhé, chúng con nhớ lắm đó-"

"Được, sẽ cố gắng về sớm nhất thể."

"Mẹ ơi, chuyện với ."

"Được, con đưa điện thoại cho ."

Tống Lan thấy Hiểu Hiểu nhỏ giọng dặn dò trai như lớn: "Anh ơi, điện thoại , nhanh chuyện với , bảo về nhanh , chúng nhớ lắm."

"Ừ, ."

Nghe cuộc trò chuyện của hai em, Tống Lan cảm thấy lòng chua xót, nước mắt như rơi.

Hai bảo bối của cô thật sự đáng yêu đến mức khiến khác thể thương! Cô cũng nhớ bọn trẻ vô cùng! Thật lập tức mọc cánh để bay về ngay!

"Mẹ ơi..."

Nghe giọng của con trai lớn vang lên, Tống Lan vội đáp: "Ừ, Dương Dương, con nhớ ? Mẹ nhớ con và em lắm đó-"

Dương Dương nhớ và em gái, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ hơn nhiều: "Mẹ ơi, Dương Dương cũng nhớ lắm."

Bình thường, vì Diệp Tĩnh Viễn hằng ngày nên hai đứa nhỏ quen thấy cha mỗi sáng, nhưng luôn mong ngóng gặp mỗi ngày.

Tống Lan tiếp tục dỗ dành con trai ngoan ngoãn: "Dương Dương ngoan, đợi xong công việc, sẽ về ngay. Con ngoan ngoãn chăm sóc em gái nhé, ?"

"Mẹ ơi, con , con sẽ ngoan và cùng em chờ về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-547.html.]

Nghe con trai ngoan ngoãn như , Tống Lan suýt nữa rơi nước mắt: "Giỏi lắm, Dương Dương, nhé, việc đây. Làm xong sớm thì sẽ về sớm với các con!"

"Vâng, ơi, tạm biệt-"

"Bảo bối, tạm biệt-"

Tống Lan thấy giọng Hiểu Hiểu vang lên: "Anh ơi, ơi, chờ , còn em nữa, em cũng tạm biệt với -"

Sau đó, giọng ngọt ngào của con gái cất lên: "Mẹ ơi, Hiểu Hiểu cũng tạm biệt , nhớ nghĩ đến Hiểu Hiểu nhé, ơi, con yêu lắm-"

Nghe những lời yêu thương chân thành của con gái, lòng Tống Lan ngọt ngào xót xa.

Cô mỉm với con gái yêu: "Bảo bối ngoan, nhất định sẽ nhớ Hiểu Hiểu và Dương Dương, cũng yêu hai con, yêu nhiều-"

"Khì khì, ơi, con cũng yêu -"

"Mẹ , Hiểu Hiểu bảo bối, nhanh tạm biệt nào, -"

"Vâng, ơi, tạm biệt-"

"Hiểu Hiểu bảo bối, tạm biệt-"

Nói xong, Tống Lan c.ắ.n răng, bấm nút kết thúc cuộc gọi.

Ở đầu dây bên , Hiểu Hiểu tiếng "tút tút" vang lên từ điện thoại, ngay lập tức bật : "Anh ơi, ơi, mất , còn nữa, cần chúng nữa, hu hu hu..."

Đổng Dao Hiểu Hiểu bảo bối sướt mướt thành một cô bé mắt đỏ hoe, đau lòng bước tới ôm cô bé lòng và dỗ dành.

"Bảo bối ngoan, đừng , còn nữa, chỉ là tắt điện thoại thôi. Ngày mai chúng sẽ gọi điện cho tiếp, nào?"

Đổng Dao dỗ dành Hiểu Hiểu một hồi lâu, cuối cùng cũng cô bé nín .

suốt cả ngày hôm đó, gặp , Dương Dương và Hiểu Hiểu đều vui, dù chơi gì nữa cũng hứng thú.

Nhìn thấy , Đổng Dao cũng xót xa nhưng chẳng thể gì hơn.

Bên , Tống Lan cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái.

dù gì cô cũng là lớn, như trẻ con khó kiểm soát cảm xúc.

Cô nhanh chóng dồn tâm trí việc nấu ăn, cố gắng nghĩ đến hai đứa nhỏ nữa. Cảm giác nhớ nhung thực sự quá đau lòng.

 

Loading...