Nhìn thấy tiền lớn gần như khiến cô nhân viên khiếp sợ, tim đập thình thịch.
Cô Tống Lan với ánh mắt như một kẻ khả nghi, giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi: "Tiền của cô từ ? Cô nghề gì? Nhìn cách ăn mặc của cô, giống giàu .
Nếu tiền của cô rõ nguồn gốc, chỉ bán hàng cho cô mà còn báo cáo để loại bỏ mối nguy cho xã hội!"
Trời ạ! Động một chút là báo cáo, động một chút là vì xã hội trừ hại, đây là loại kỳ quặc gì thế? Cô nghĩ là ai chứ?
Tống Lan tức buồn vì phụ nữ ngớ ngẩn và độc ác : "Cô gái, thấy cô đầu óc vấn đề đấy?
Ai với cô rằng tiền là kẻ ? Cô gọi quản lý của tới đây , hỏi quản lý của cô, tại một nhân viên bán hàng ở tòa nhà Bách Hóa Đệ Nhất nổi tiếng khắp nước thái độ kém cỏi như ?
Có ai cũng thể tuyển ở đây ? Cứ động một chút là báo cáo trừ hại cho xã hội, ai cho cô cái quyền lớn như thế?"
Nghe Tống Lan , nữ nhân viên bán hàng giận đến sôi máu.
Cô đập mạnh quầy hàng, chỉ tay Tống Lan, gào lên đầy giận dữ: "Cô cứ đợi đấy! Gọi quản lý thì gọi, cô nghĩ sợ cô chắc?
Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác, mặc đồ rách rưới phố của cô mà cũng dám mang cả đống tiền lớn thế mua đồ, thử hỏi ai mà thấy lạ?
Hừ, cũng xem thử, cô là thế nào! Đợi đấy, gan thì đừng cả, gọi ngay!"
Tống Lan bình thản : "Được, sẽ đây đợi cô gọi đến."
"Hừ!"
Nữ nhân viên bán hàng lập tức lưng rời khỏi quầy, chạy tìm quản lý.
Tống Lan thật sự khâm phục sự dũng cảm của cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mang-theo-sieu-thi-ty-do/chuong-551.html.]
Nhân viên bán hàng dám ngang nhiên nghi ngờ khách hàng, đối đầu với khách như , chỉ thời kỳ mới .
Ở thời đại , những giàu thường dễ khác ghét bỏ, đố kỵ.
Sống hơn khác cũng là một cái tội!
Khác hẳn với thời kỳ , khi dịch vụ nâng cao và khách hàng tiền là thượng đế.
DTV
Dịch vụ kém khiến khách hàng hài lòng thì họ thể khiếu nại bất cứ lúc nào!
trong thời kỳ khan hiếm hàng hóa như hiện nay, nhân viên bán hàng là một nghề trọng dụng.
Đặc biệt là việc ở nơi như tòa nhà Bách Hóa Đệ Nhất Thượng Hải, nếu mối quan hệ, khó mà việc ở đây.
Tuy nhiên, dù nữ nhân viên quan hệ thế nào, Tống Lan cũng sợ.
Cùng lắm thì cô và A Viễn sẽ tiết lộ phận, đưa những bức ảnh chụp chung với các lãnh đạo cấp cao, dùng uy thế dọa cho những kẻ coi thường khác nể sợ!
Diệp Tĩnh Viễn gương mặt lạnh lùng của Tống Lan, cảm thấy xót xa, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nhẹ nhàng an ủi: "Lan Lan, đừng tức giận, đừng chấp nhặt với những như thế, tức giận tổn hại sức khỏe của em, sẽ đau lòng."
Nghe lời của Diệp Tĩnh Viễn, cơn giận trong lòng Tống Lan lập tức tan biến.
Cô thở dài : "Anh đúng, chấp nhặt với những như là sai, nhưng nếu em rõ chuyện , cứ thế mà thì cô sẽ càng thêm đắc ý, cho rằng chúng chột , dám đối đầu với cô , cô sẽ chạy đến báo công an, gây phiền phức lớn hơn. Vì , em thể lùi bước! Dù lộ diện thì em cũng lùi!"
Diệp Tĩnh Viễn dịu dàng : "Em đúng! Có những việc thể nhường, nhưng những việc dù nửa bước cũng thể lùi! Lan Lan, ủng hộ em! Em gì thì cứ , ở đây, sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em!"
lúc đó, nữ nhân viên bán hàng hùng hổ dẫn quản lý của tòa nhà Bách Hóa Đệ Nhất bước tới.
Cô căm hận chỉ tay Diệp Tĩnh Viễn và Tống Lan, nghiến răng nghiến lợi với vị quản lý: "Quản lý, chính là họ gây rối! nghi ngờ tiền của họ nguồn gốc bất minh, quản lý, hãy bắt họ và giao cho công an !"