Trọng Sinh: Mua Vị Hôn Phu Bị Mù Về Nhà - Chương 75

Cập nhật lúc: 2025-12-12 16:16:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khương Đồng vốn là nghĩ là , ý niệm nảy liền lập tức cởi bỏ y phục, rón rén xuống nước.

 

Thùng tắm khá rộng, nếu Khương Đồng co ở phía đối diện Tô Quan Khanh, giữa hai vẫn còn một cách.

 

Vừa ngâm nước, Khương Đồng thoải mái nheo mắt . Nàng men theo thành thùng, bước sang phía đối diện Tô Quan Khanh, định bụng xuống. Nào ngờ chân chạm đáy, sắc mặt nàng liền biến đổi.

 

Nàng đá trúng cẳng chân Tô Quan Khanh! Hóa Tô Quan Khanh chẳng hề co chân , đang duỗi chân thoải mái!

 

Cú đá tuy mạnh, nhưng cũng đủ khiến Tô Quan Khanh giật tỉnh giấc.

 

Tô Quan Khanh mờ mịt mở mắt, theo bản năng đưa tay định tháo dải vải che mắt, bất chợt nắm chặt cổ tay: "Đừng tháo."

 

"Đồng Đồng?" Tô Quan Khanh căng thẳng: "Trong nước hình như thứ gì đó."

 

Khương Đồng chút hổ, chỉ đành kiên trì giải thích: "Là đá trúng đấy. Cái đó... cũng ngâm một lát..."

 

Tô Quan Khanh vạn ngờ màn , nhất thời hoảng hốt, tay chân luống cuống dậy: "Vậy... , nàng... nàng ngâm , ngâm xong , lên đây."

 

Khương Đồng kéo : "Chàng lên gì? Chàng hết đau ?"

 

"Giờ đỡ hơn nhiều ."

 

"Đỡ nhiều là do đang ngâm nước nóng, lát nữa lên bờ đau cho xem!"

 

"... nhưng mà nàng..." Tô Quan Khanh cuống đến mức sắp , trong thùng tắm, nhất thời luống cuống tay chân.

 

"Ta !" Thấy Tô Quan Khanh hoảng loạn, Khương Đồng ngược bình tĩnh hẳn: "Ta ăn thịt chắc?"

 

"Kh... ." Giọng Tô Quan Khanh chút do dự.

 

"Vậy sẽ thừa cơ khinh bạc ?" Khương Đồng hỏi.

 

"Không đời nào!" Lần , Tô Quan Khanh trả lời chắc nịch như đinh đóng cột.

 

"Vậy chẳng xong , xuống ." Khương Đồng lệnh.

 

Tô Quan Khanh hết cách, chỉ đành ngoan ngoãn . Lần dám duỗi chân thoải mái nữa, mà co ro ôm lấy đầu gối, tủi thu ở phía đối diện Khương Đồng.

 

Ngoài cửa sổ tiếng mưa rào rạt, trong phòng ánh nến chập chờn.

 

Khương Đồng khoan khoái dựa lưng thành thùng, ánh mắt tự nhiên rơi đối diện.

 

Dải vải che mắt ướt đẫm, dán chặt làn da Tô Quan Khanh, phác họa nên những đường nét gương mặt thanh tú, lưu loát.

 

Tô Quan Khanh trông căng thẳng, cả cứng đờ.

 

Từ khi dọn đến đây, hai nô bộc hầu hạ, Tô Quan Khanh gần như bao thầu hết những việc thể , nhiều việc chân tay, cũng rắn rỏi hơn hẳn.

 

Tuy mặc y phục trông vẫn gầy gò thanh mảnh, nhưng rõ ràng, khi cởi áo , còn vẻ yếu ớt như hồi mới khỏi ngục nữa.

 

Ánh mắt Khương Đồng trượt dọc theo bờ vai thon gọn đẽ của , lướt qua bờ vai rộng, dừng ở lồng n.g.ự.c ẩn hiện làn nước...

 

Mặt nước thở dồn dập của xao động, phập phồng theo từng nhịp n.g.ự.c , tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

 

Khương Đồng một hồi, bỗng nhiên cảm giác khi chạm sẽ thế nào. Ma xui quỷ khiến thế nào nàng vươn tay , trực tiếp đặt lên lồng n.g.ự.c , ấn mạnh một cái.

 

Ưm... độ đàn hồi.

 

Tô Quan Khanh nàng dọa cho giật nảy , cả co rúm : "Đồng Đồng?" Trong giọng tràn đầy vẻ thể tin nổi.

 

"... À thì, lúc nãy dùng cánh tay xách thùng, thương ?" Khương Đồng hồn, ngượng ngùng chuyển chủ đề. ban nãy dùng cánh tay xách thùng, thương ?"

 

"Không ."

 

"Ta tin, đưa xem nào." Khương Đồng vươn tay, kéo cánh tay từ trong nước .

 

Tô Quan Khanh chút gượng gạo rụt về, nhưng rốt cuộc dám dùng sức.

 

Dưới ánh nến, giữa cẳng tay phân minh hằn lên vài vệt đỏ, rõ ràng là do lúc nãy quai thùng siết .

 

"Còn ! Đỏ cả đây !" Khương Đồng xót xa, dùng lòng bàn tay xoa xoa cho .

 

Tô Quan Khanh gì, thậm chí dám đối diện với Khương Đồng nữa, mà xoay dán chặt thành thùng, lưng khom xuống, căng cứng như dây đàn.

 

"Còn tay thì ?" Khương Đồng hỏi.

 

"... Tay cả." Tô Quan Khanh c.ắ.n chặt răng hàm, lí nhí đáp.

 

Lần Khương Đồng càng tin: "Lại lừa , đưa đây cho xem."

 

Tô Quan Khanh suýt chút nữa úp cả mặt xuống nước, giọng run rẩy: "... Thật sự mà."

 

Thấy Tô Quan Khanh chịu phối hợp, cứ một mực giấu tay giữa và thành thùng, nàng đinh ninh tay đó chắc chắn thương nặng nên mới giấu, chịu để yên, liền trực tiếp vươn tay kéo.

 

Nàng quỳ thẳng dậy, lồng n.g.ự.c đối diện với vai Tô Quan Khanh, tay trái vịn vai để giữ thăng bằng, tay vươn qua để tìm cánh tay đang giấu .

 

Tô Quan Khanh gần như Khương Đồng ôm trọn lòng, động cũng dám động, sống sượng hóa thành một bức tượng đá. Khổ nỗi thế vẫn xong, theo động tác của Khương Đồng, cảm nhận rõ ràng thứ gì đó mềm mại đang cọ xát vai !

 

Đầu óc Tô Quan Khanh "ầm" một tiếng, những ý niệm kìm nén bấy lâu suýt chút nữa thì đứt dây cương.

 

"Đồng Đồng... cầu xin nàng... đừng sát nữa," Tô Quan Khanh ai oán cầu xin, "Nàng tự cho ngay ngắn, ?"

 

Khương Đồng , vô cùng vui buông , chân đạp thành thùng, đẩy xa cả một dải Ngân Hà, tức tối vỗ mạnh xuống mặt nước một cái "bốp": "Tô Quan Khanh! Chàng chê !"

 

Nước b.ắ.n tung tóe lên đầu, lên mặt Tô Quan Khanh, chảy dài từ mũi xuống khóe môi.

 

Tô Quan Khanh lau , mà xoay , úp mặt vách thùng.

 

Khương Đồng phát tác xong, Tô Quan Khanh, thấy cong lưng, bờ vai run rẩy từng hồi, cả dường như đang chấn động nhẹ.

 

Lúc Khương Đồng mới nhận sự khác thường của , nàng nhích gần một chút, vịn vai : "Vẫn còn đau lắm ?"

 

Tô Quan Khanh giải thích thế nào, chỉ ậm ừ qua loa.

 

Khương Đồng dám động đậy nữa, căng thẳng chờ đợi. Một lúc lâu , Tô Quan Khanh dường như trút tàn, sống lưng đang căng cứng mới thả lỏng xuống.

 

"Quan Khanh? Chàng ? Đỡ chút nào ?" Khương Đồng dè dặt hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-mua-vi-hon-phu-bi-mu-ve-nha/chuong-75.html.]

Tô Quan Khanh gật đầu, một câu, âm thanh nghẹn trong cổ họng, rõ lắm.

 

Khương Đồng vẫn , là: "Nước hình như nguội ."

 

"Ta đổ nước nóng, cứ ngâm tiếp ." Khương Đồng tay chân lanh lẹ leo khỏi thùng tắm, xách thùng nước nóng để bên cạnh đổ thêm .

 

"Vừa thì bảo nhé." Khương Đồng đổ nước dặn.

 

Thế nhưng Tô Quan Khanh chỉ cúi gằm mặt, cuộn tròn , chẳng hé răng nửa lời.

 

Khương Đồng thấy im lặng, bèn tự đưa tay thử nhiệt độ, nước nóng .

 

"Chắc là nhỉ?"

 

"Thế nào? Còn lạnh ?"

 

Tô Quan Khanh vẫn đáp.

 

Khương Đồng nương theo ánh nến , thấy cả đỏ bừng, nghĩ là do nước nóng quá, bèn đổ thêm nữa. Nhiệt độ chỉ Tô Quan Khanh chịu , chứ nàng thì dám leo nữa .

 

Nàng đặt thùng gỗ xuống, tự lau khô , mặc y phục sạch sẽ, lấy thanh muối ngoài súc miệng.

 

Tô Quan Khanh tiếng bước chân nàng về phía cửa, đang thầm thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ Khương Đồng mở cửa xong dừng bước.

 

Tô Quan Khanh nín thở, nghẹn ngay cổ họng, căng cứng.

 

Khương Đồng vịn cửa, đầu với Tô Quan Khanh: "Quan Khanh, súc miệng, sẽ ngay, cứ ngâm cho kỹ nhé."

 

Nói xong, chẳng đợi Tô Quan Khanh phản ứng, nàng liền ngoài.

 

Nghe tiếng cửa đóng , Tô Quan Khanh mới thở hắt một , cả như hư thoát, ngửa mặt dựa thành thùng.

 

...

 

Sáng sớm hôm , Khương Đồng ngáp ngắn ngáp dài bước phòng Tô Quan Khanh, định giúp thắt dây áo, phát hiện trong phòng ai.

 

Nàng nghi hoặc bước , thấy tiếng động trong bếp, xem thì thấy Tô Quan Khanh bắt đầu nhào bột . Hắn khom lưng, lớp y phục rộng thùng thình, vòng eo càng thêm vẻ mảnh khảnh.

 

Thế nhưng Khương Đồng nhớ cảnh tượng nước tối qua, gầy thì gầy, nhưng lực. Tự dưng nàng nuốt nước miếng cái ực, bỗng thấy tiếc nuối, tối qua cứ mải lo cái tay, chẳng sờ thử một cái.

 

Tô Quan Khanh thấy tiếng bước chân nàng, khác hẳn ngày, đầu : "Đồng Đồng, nàng về phòng nghỉ , màn thầu còn đợi một lúc nữa mới ."

 

Khương Đồng chẳng hề ý tứ đuổi khéo của Tô Quan Khanh, ngược đến lưng , dang tay ôm chầm lấy eo .

 

Tay Tô Quan Khanh run lên, cục bột suýt nữa thì lăn xuống đất: "... Đồng... Đồng Đồng?"

 

"Không , cứ nhào bột của ," Khương Đồng áp mặt lưng , phát hiện vành tai Tô Quan Khanh đỏ lựng, nàng nhắm mắt hỏi, "Tay còn đau ?"

 

"Hết... hết đau ."

 

"Sao đợi thắt dây áo cho?" Ánh mắt Khương Đồng rơi đai lưng thắt chặt chẽ của , giọng điệu chút bất mãn.

 

Giọng Tô Quan Khanh nhỏ dần: "... Sáng nay tự thử xem , ai ngờ ."

 

Khương Đồng đang định gì đó thì tiếng nước sôi sùng sục, nàng buông Tô Quan Khanh , trong nồi quả nhiên nước sôi. Nàng vỗ vỗ vai Tô Quan Khanh, tủm tỉm: "Chàng giỏi thật đấy, đến nước cũng tự múc . Thế thì trong bếp còn việc cho nữa?"

 

Tô Quan Khanh cầm con d.a.o phay bên cạnh, cắt khối bột se thành dải dài từng miếng vuông nhỏ, nhỏ nhẹ : "Thực chậm một chút vẫn . Sau nàng cần giúp nhiều việc thế nữa ."

 

Khương Đồng , thấy động tác cắt bột tuy chút run, chút vụng về, nhưng quả thực là cắt , bèn : "Được thôi, cứ đợi hầu hạ nhé."

 

"Cầu còn ," Khóe môi Tô Quan Khanh vương nét nhàn nhạt, "Đồng Đồng, nàng về phòng một lát ."

 

Khương Đồng vòng tay ôm lấy eo từ phía : "Không , đợi cùng ."

 

Sống lưng Tô Quan Khanh cứng đờ, từ từ thả lỏng: "Được."

 

...

 

Sau những trận mưa thu, nhanh đón những đợt tuyết mùa đông triền miên dứt.

 

Một ngày nọ, khi Tô Quan Khanh đang dạy học cho lũ trẻ, Khương Đồng thấy cần chữ mẫu, bèn lặng lẽ chuồn khỏi nhà, chạy đến nhà Uông đại thẩm —

 

Chính là vị đại thẩm bụng hôm nọ nhắc nhở họ rau dại hái núi ăn .

 

Uông đại thẩm mời nàng nhà .

 

"Trời tuyết lớn thế , cô nương nhà ngươi chạy ngoài gì cho lạnh." Uông đại thẩm vội phủi tuyết cho Khương Đồng.

 

"Thẩm , hôm nay đến là việc nhờ thẩm," Khương Đồng rút cây trâm bạc đầu xuống, "Không dạo Uông đại thúc lên trấn ? Ta nhờ thúc mang cái cầm giúp."

 

"Ôi chao," Uông đại thẩm cầm lấy cây trâm bạc, "Cây trâm tinh xảo thế , mang cầm? Tướng công nhà ngươi giờ tiền thúc tu, đến nỗi cơm ăn?"

 

Khương Đồng bĩu môi, kể ngọn ngành.

 

Ở cái thôn nhỏ , mùa khác còn đỡ, chứ mùa đông thì quả thực khó sống.

 

Nhà bọn họ lò sưởi xây, chỉ thể đốt lò than, một đêm đốt hai cái lò, tiền than tốn kém khiến họ kham nổi.

 

Hai chỉ dựa chút tiền dạy học ít ỏi của Tô Quan Khanh, cũng chỉ đủ rau cháo qua ngày.

 

Từ khi đông đến giờ, lâu lắm họ mùi thịt là gì.

 

Hôm nay Khương Đồng lén ngoài, chính là nhờ Uông đại thẩm mang cầm cây trâm, ít nhất cũng đổi chút tiền để gắng gượng qua mùa đông .

 

"Hai cái lò than?" Uông đại thẩm nghi hoặc Khương Đồng, "Hai các ngươi... vẫn viên phòng ?"

 

Khương Đồng ngờ sự chú ý của Uông đại thẩm va chỗ , đành ậm ừ một tiếng cho qua chuyện.

 

"Ôi chao ôi! Sắp hết năm đến nơi , hai đứa bay cứ thế chẳng lãng phí thời gian ! Ta bảo mà, lâu thế cũng chẳng thấy bụng ngươi động tĩnh gì."

 

Khương Đồng dở dở , kéo tay bà: "Thẩm , chuyện đó vội, quan trọng là cây trâm ..."

 

"Hầy! Nghe lời thẩm, đừng cầm trâm cầm chiếc gì cả, tối nay dọn sang phòng ngủ luôn ." Uông đại thẩm nhét cây trâm bạc tay Khương Đồng.

 

"Chuyện từng nhắc, nhưng chịu ? Cứ khăng khăng là thành , vượt quá lễ nghi." Khương Đồng dứt khoát ném cái nồi cho Tô Quan Khanh, dù lời đúng là từng thật.

 

"Hầy! Chuyện đơn giản, thẩm dạy ngươi ..." Uông đại thẩm ngó nghiêng xung quanh, thấy chồng ở gần đó, liền kéo Khương Đồng , nhất quyết truyền thụ kinh nghiệm của từng trải cho nàng.

 

 

Loading...