TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-12-18 07:16:39
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm qua lấy chuyện kinh thư chép thiếu loạn, hơn phân nửa là chủ ý của . Uất Trì Việt hiểu ruột , nếu chỉ bà thì thể nghĩ kế sách như thế .

Tố hôm qua hạ quyết tâm sẽ trục xuất cung nhân khỏi cung, cũng là để cho Hiền phi một bài học. bây giờ Thẩm Nghi Thu , cũng thể xử lý là xử lý liền , nếu ruột nhất định sẽ giận lây sang nàng.

Uất Trì Việt Thẩm Nghi Thu mang bộ dáng cung kính cẩn thận hầu hạ uống thuốc, trong lòng tự dưng cảm thấy khó chịu. Hắn lên :

 

Vậy để Thái tử phi ở đây bạn với mẫu phi. Nếu chuyện gì thì phái nội thị tới truyền lời là .

Dứt lời liền hành lễ với Quách hiền phi khỏi Phi Sương điện.

Uất Trì Việt bước chân khỏi cửa, Thẩm Nghi Thu vứt bỏ ngay bộ dáng ân cần khiêm tốn . Lông mày nàng nhăn , mặt mũi tràn đầy sương lạnh, lạnh lùng hỏi:

- Thuốc là ai sắc?

Quách hiền phi công phu trở mặt của nàng cho kinh ngạc một chút, nhất thời cứng họng. Sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần , tức giận :

Thuốc ? Cung nhân Dư Châu nhi :

Khởi bẩm Thái tử phi nương nương, thuốc do lão nô tự sắc.

Quách hiền phi cho là nàng tìm cớ động tới cung nhân của , đang bật dậy :

- Dư ma ma từ nhỏ hầu hạ bản cung, chẳng lẽ hại ?

Thẩm Nghi Thu buông chén thuốc xuống, chiếc thìa rơi trong chén phát một tiếng giòn vang, trong lòng cũng đồng thời nhảy lên.

Nàng nhẹ giọng :

Hiền phi nương nương xin đừng hiểu lầm, bên cạnh nương nương đương nhiên là đáng tin .

Dư Châu nhi thở phào một , sắc mặt Quách Hiền phi cũng dịu một chút, nhưng Thẩm Nghi Thu tiếp:

Không là phương thuốc nào điều chế ? Có thể cho xem một chút ?

Quách hiền phi khỏi chột . Chuyện bà giả bệnh đều , thuốc đương nhiên cũng thuốc trị đau đầu. Đây chỉ là canh dưỡng nhan thôi, thể cho nàng ? Bà nể mặt mà :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-110.html.]

 

Đây là thuốc Lâm phụng ngự đích ngự bút . Lâm phụng ngự y thuật cao minh, chẳng lẽ còn kê đơn sai?

Thẩm Nghi Thu lạnh :

Đã là y thuật cao minh, đây là cố ý sai . Nàng ngừng một chút :

Không dám dối gạt Hiền phi nương nương. Trong nhà cũng tổ mẫu chứng đau đầu lâu năm, từ nhỏ hầu hạ bưng thuốc cho . ngửi mùi thuốc , liền ngay đây vốn là thuốc trị đau đầu. Không lý do vì phụng ngự tráo phương thuốc đau đầu thành phương thuốc khác, để Hiền phi nương nương chịu khổ nhiều năm hết. Lòng thật đáng đem chém!

Thẩm lão phu nhân đương nhiên bệnh đau đầu, nhưng cho dù nàng , thì giờ ai sẽ kiểm chứng chứ?

Quách hiền phi há hốc miệng nên lời. Bà là sủng phi, tại dược cục đương nhiên tín của . Có tín ở đó, giả bệnh, an thai đều dễ dàng. Lúc Lâm phụng ngự mới dược cục tới chẩn bệnh cho bà, cũng chính là y quan mà bà tin tưởng nhất.

Lúc bà mới hiểu Thái tử phi gì, nhưng cũng muộn .

Nếu bảo vệ Lâm phụng ngự, chính là thừa nhận bao năm qua vẫn luôn giả bệnh. Vì bà cũng mất . Có nhiều chuyện đúng là chỉ thể ngầm hiểu lẫn , nên chọc thủng .

nếu như nhận, thì chính là Lâm phụng ngự thất trách. Hắn sẽ tới nỗi kết tội, nhưng cũng sẽ thể ở dược cục nữa.

Thẩm Nghi Thu chuyển sang cung nhân mà lúc nãy mang tới, :

Việc là việc lớn, cũng đủ khả năng quyết định. Ngươi mau bẩm báo Hoàng hậu nương nương , mời nương nương tới đây.

Mặt Quách hiền phi tái , mềm nhũn ngã lên giường.

 

Thẩm Nghi Thu bình tĩnh mà phủi phủi vạt áo phía , bưng chén canh lên nhấp một ngụm:

- Nương nương, canh dưỡng nhan nguội .

Đời , giúp nàng điều trị thể, nàng an thai chính là Lâm phụng ngự . Nàng thể giữ hai đứa con, cũng từng giận chó đánh mèo, hoài nghi tới y quan. Thẳng cho đến khi Đào phụng ngự khám bệnh cho nàng.

Hắn xem hết các đơn thuốc cũng nhiều lời, nhưng tâm tư Thẩm Nghi Thu cẩn thận, ngữ khí liền đơn thuốc vấn đề.

Nàng hiểu Quách hiền phi, lá gan dám mưu hại hoàng tự. y quan dối gạt , từ chối trách nhiệm. Bây giờ nàng chỉ thể để mất hết tiền đồ mà thôi.

Loading...