TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 118

Cập nhật lúc: 2024-12-18 07:20:44
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo nàng , đời Hà Uyển Huệ từng ám chỉ rằng từng qua quyển sách . Nàng danh xưng là "Đệ nhất tài nữ kinh thành", am hiểu nhất là về thư họa. Thế nhưng chắc nàng thực sự xem qua bức họa , cùng lắm là cho thiên hạ thấy rằng Hoàng đế sủng ái như thế nào thôi.

Chỉ tiếc cho dù nàng đủ loại ám chỉ, Uất Trì Việt cũng chỉ đưa cho nàng một tờ bản .

Tuy là bản , nhưng nó cũng từ bàn tay của những bậc thầy nổi tiếng của thời đại . Nó cũng từ giấy và mực cũ của thời Lục triều nên mới dễ đánh tráo.

Thẩm Nghi Thu cho dù mơ cũng nghĩ sức nặng của trong lòng Thái tử thể so sánh với Hà Uyển Huệ. Nàng cũng từng xem qua chữ thật của "Lan Đình Tự", chỉ cho là Uất Trì Việt sử dụng chiêu cũ, bức thư pháp mắt cũng là do thời nay thôi.

, nhưng sự "đầu tư công phu" của cũng khiến cho kinh ngạc .

Thẩm Nghi Thu cẩn thận từng li từng tí gấp bức thư pháp , cho trong hộp, lệnh Tương Nga cất kỹ trong ngăn kéo tủ, đối với Lại Ngộ Hỉ :

- Điện hạ thật lòng.

Lai Ngộ Hỉ khỏi cảm thấy kinh ngạc, vị Thái tử phi thật sự là quan tâm hơn thua.

Thái tử quan tâm đến những vật bên ngoài, kim châu, bảo ngọc trong mắt cũng chỉ là cát bụi, chỉ những bức họa là những vật ngoài xem trọng nhất. Trong đó bức thư pháp "Lan Đình Tự" của Vương Hi Chi là đáng quý nhất, bình thường đến cũng nỡ chạm nhiều. Bây giờ "nhịn đau cắt thịt" đem , cũng chỉ đổi một câu " lòng" của Thái tử phi.

Lai Ngộ Hỉ bình thường vẫn tự nhận bản mấy phần , nhưng mà vị tiểu nương tử mới mười lăm tuổi mắt khiến .

Hắn xong xuôi hết việc , ở Thừa Ân điện một lúc liền cáo lui. Thái tử còn đang ở Thái Cực cung chờ đến bẩm báo.

Ra khỏi Thừa Ân điện, liền cưỡi ngựa về Thái Cực cung.

Uất Trì Việt mới triệu kiến xong hàn lâm học sĩ. Vừa trông thấy Lai Ngộ Hỉ kìm nén , hai đầu mày vương đầy ý :

- Thái tử phi thế nào?

Lai Ngộ Hỉ trong lòng ngừng kêu khổ, nghĩ giấu , nhưng dối dễ như thế. Lát nữa tới hoàng hôn hai vợ chồng gặp mặt, chuyện dối dương nhiên sẽ bại lộ.

Hắn cân nhắc :

Nương tử vô cùng vui vẻ, đối với bức thư pháp thì yêu thích nỡ buông tay.

Từ nhỏ tới lớn Uất Trì Việt Lai Ngộ Hỉ hầu hạ, đối với vẻ mặt của cũng nắm rõ trong lòng bàn tay. Vừa qua liền Thái tử phi nhất định vui mừng như mong đợi.

Hắn khỏi chút thất vọng:

- Nương tử ?

Trên trán Lai Ngộ Hỉ ướt đẫm mồ hôi, cũng nên gì cho . Hắn đành cẩn thận :

- Nương tử ... Đa tạ điện hạ bao tổn tâm trí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-118.html.]

Bờ môi Uất Trì Việt giật giật, cũng nên nữa. Hắn thả bút ngọc trong tay xuống, chắp tay lưng bước thong thả hai bước.

Hắn sớm ánh mắt Thẩm Nghi Thu cao, bình thường tơ lụa, kim châu bảo ngọc cũng chẳng thèm đặt trong mắt. Hắn mới nhịn đau đem bảo bối của đưa , điều so với cắt da cắt thịt cũng khác bao nhiêu.

Hắn cũng nghĩ đời ai thấy vật trân bảo đó mà còn thể dửng dưng nữa. Hắn đoán nếu Thái tử phi cảm động tới rơi nước mắt thì chí ít cũng sẽ "lệ nóng tràn mi". Nói chừng nàng còn qua mà may một bộ y phục cho , nếu như thì còn gì hơn.

Ai ngờ nàng chỉ một câu như . Uất Trì Việt quả thực cũng cái bộ dáng mặn nhạt mà của nàng.

Khóe miệng hiện lên nụ khổ. Đời từng lấy lòng Thẩm Nghi Thu, ai nàng một tiếng khó khăn đến như thế. Cho dù là kén chọn như Hà Uyển Huệ, cũng chỉ cần cho nàng trân bảo quý giá, là thể khiến khuôn mặt nàng giãn .

Uất Trì Việt mơ cũng nghĩ tới, việc khiến Thẩm Nghi Thu động tâm trở thành vấn đề khó giải quyết nhất của . Trước luôn cảm thấy Chu U Vương thật hoang đường và ngu xuẩn, bây giờ cảm thấy chút đồng tình với .

Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm, thầm nghĩ, thôi. Đời nàng si tình một đời, vì tất cả như thế, chỉ mấy vật ngoài đấy mà thể bù đắp ?

Đến tột cùng thì cũng mắc nợ nàng nhiều.

Uất Trì Việt thư án, một nữa nhấc bút lên. Đang kêu Lai Ngộ Hỉ lui thì thấy bộ dạng thôi của lão thái giám.

Hắn hỏi:

Còn chuyện gì ? Lai Ngộ Hỉ :

Khởi bẩm điện hạ, lão nô nghĩ tới một chuyện. Hình như cũng sắp tới sinh nhật nương tử ...

Cổ tay Uất Trì Việt run lên, bút đỏ chệch một đường thật dài. Hắn chỉ nhớ sinh nhật của Thẩm Nghi Thu là tháng mười một, nhưng nhớ rõ là ngày nào. Nếu nhờ Lai Ngộ Hỉ nhắc nhở, chỉ dựa thì vô luận như thế nào cũng thể nhớ nổi chuyện .

Hắn giả bộ trấn định, hắng giọng một cái :

- Cô .

Lai Ngộ Hỉ âm thầm thở dài trong lòng:

Lão nô hỏi xem điện hạ như thế nào ngày sinh nhật của nương tử? Từ bây giờ tới ngày hai mươi hai tháng mười còn hơn một tháng nữa, điện hạ nghĩ kế hoạch , nô sẽ sai chuẩn .

Uất Trì Việt trầm ngâm một lát:

Buổi tiệc cứ tổ chức thật lớn ở Đông cung như năm Hoàng hậu nương nương vẫn . Còn danh sách khách mời thì để cho Thái tử phi định đoạt.

Lai Ngộ Hỉ nhận mệnh cáo lui.

Uất Trì Việt nhéo nhéo thái dương, nhíu chặt hai mày.

Yến tiệc thì dễ, nhưng mà nên đưa cho nàng lễ vật gì đây? Sớm thế thì giữ "Lan Đình Tự" để đến tháng cho . Bây giờ đem bảo bối mà bản trân quý nhất cho nàng , tặng cái gì thì cũng cảm thấy kém hơn.

Hắn dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn. Hay là sắp tới bổ nhiệm cho Cữu phụ của Thẩm Nghi Thu một chức quan mới sớm hơn dự định? chức quan đó cũng dựa tài cán và năng lực của mà giành , chẳng liên hệ gì với Thái tử phi cả.

Loading...