Thẩm lão phu nhân mấy phần tức giận. Nghĩ ngày xưa lúc ở Thẩm phủ, luôn luôn chỉ cháu gái dậy thật sớm hiên chờ bà rời giường. Bây giờ thời thế đảo lộn, hôn sự là bà hết tới khác sức thúc đẩy, cũng vì mà nhi tử mất chức quan. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng bà khó chịu y như hàng vạn con côn trùng gặm cắn.
Thế nhưng ở mái hiên thấp thể cúi đầu, thậm chí bà còn ăn khép nép để tránh mang họa sát .
Thẩm Nghi Thu vẫn ngủ đến khi mặt trời lên cao như cũ, lúc mới nhanh chậm mà rời giường. Dùng xong đồ ăn sáng, uống một ly , đó dạo ở phía vườn hai khắc đồng hồ cho tiêu cơm. Tầm xem chừng tổ mẫu giận tới mức ruột gan thắt , lúc nàng mới phận phó nội thị truyền bọn họ .
Thẩm lão phu nhân hận đến nghiến răng ken két, Thẩm nhị phu nhân càng hận thể ăn tươi nuốt sống nàng. khi cả hai trông thấy Thẩm Nghi Thu, vẫn chỉ thể như cũ mà trưng nụ cứng ngắc, theo quy củ mà hành lễ.
Thẩm Nghi Thu bình tĩnh đón nhận phần hành lễ của hai họ, đó mới ban thưởng phân phó cung nhân pha . Xong xuôi mới quét mắt qua hai một chút:
- Không tổ mẫu cùng nhị bá mẫu gì ?
Lúc đầu Thẩm lão phu nhân chuẩn sẵn một lượng lớn lý do giải thích, định lấy tình cảm đạo lý để khuyên bảo nàng. thấy thái độ cao ngạo lạnh lùng của tôn nữ, những lời đều nghẹn trong lồng ngực, khiến bà kìm nén tới mức thở .
Thẩm nhị phu nhân Phạm thị thấy chồng tích sự gì, đành tiến lên tươi :
Lần cùng a cô tới đây cầu kiến nương nương là vì bồi tội với .
Thẩm Nghi Thu rũ mắt xuống liếc bột xanh biếc đang nấu trong nồi, nở nụ xinh :
Không dám nhận. Vốn là một nhà cả, mấy lời khách sáo gì.
Phạm thị dò xét chồng một chút, :
Nương nương cũng đấy. Tam nương trái, lớn mật đụng chạm tới điện hạ và nương nương. A cô cũng đưa nàng chùa ni ở Chung Nam Sơn để nàng tĩnh tâm , ở cho tới khi nào nương nương nguôi giận mới thôi.
Thẩm Nghi Thu như chợt hiểu :
Thì là . Khó trách, lúc nãy còn tự hỏi tại đại bá mẫu tới. Hóa là vì chuyện của Tam đường tỷ.
Nàng ngừng một chút hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-122.html.]
Nếu như cháu mãi mãi nguôi giận thì ? Chẳng lẽ Tam đường tỷ ở trong chùa thanh tu cả đời?
Khóe miệng của Thẩm lão phu nhân cong lên, hai đầu pháp lệnh văn sắc tựa như dao:
Chuyện vốn cũng là nàng sai, cho dù phạt nàng cả đời thanh tỉnh thì cũng là điều đương nhiên.
Thẩm Nghi Thu nhàn nhạt một tiếng:
Người mà Tam đường tỷ dụng chạm là Thái tử điện hạ. Nếu điện hạ giáng tội nàng, thì cháu thể trách tội nàng ? Nếu tổ mẫu cho rằng nàng nên phạt, phạt , nên phạt trong bao lâu, đều do tổ mẫu quyết định. Cháu thể xử lý tỷ nhà .
Thẩm lão phu nhân vốn cho rằng với tính khí của cháu gái, chỉ cần đường tỷ đưa chùa thanh tu thì nhất định sẽ mềm lòng. Chỉ cần nàng lên tiếng truy cứu nữa, thì liền thể cho Tam nương tử trở về. Sau đó mau chóng đem nàng gả thì việc cũng coi như bỏ qua.
Nếu nàng giận khăng khăng đòi phạt thì đó cũng là do lệnh của Thái tử phi. Bà cũng hướng để mà giải thích với con trai và con dâu.
Ai ngờ Thẩm Nghi Thu chỉ nhẹ nhàng hai câu, liền đem hết trách nhiệm đẩy lên bà.
Thẩm lão phu nhân vẫn còn cháu gái van nài, nhưng Phạm thị chút kiên nhẫn. Bản Thẩm tam nương ngu xuẩn còn liên luỵ cho cả nhà, cho dù nàng cắt tóc ni cô chăng nữa cũng vẫn còn quá hời .
Phạm thị liền phủ đầu:
Những gì nương nương đều đúng, lúc nào và a cô trở về nhất định sẽ trừng trị Tam nương tử. Bá mẫu cầu kiến, còn một chuyện khác, mong nương nương thứ ...
Thẩm Nghi Thu hiếu kỳ :
Bá mẫu mời thẳng . Phạm thị thở dài:
Là hôn sự của Tứ nương. An Bình bá phủ khinh quá đáng...
Dứt lời bỗng nhiên hạ bái dập đầu, trong âm thanh mang theo tiếng nghẹn ngào:
- Thần xin nương nương hãy chủ cho nhà chúng .