TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-12-18 07:22:52
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đời , ở thời điểm nàng đang giãy dụa giữa tình và đạo nghĩa. Thẩm lão phu nhân lợi dụng điểm để bắt nàng cầu tình với Uất Trì Việt.
Những lời Thẩm lão phu nhân khi đó, đến nay nàng vẫn nhớ rõ từ đầu đến cuối:
Nhị bá phụ của ngươi giống cha ngươi như thế. Ngươi đành lòng trơ mắt cha ngươi c.h.ế.t thêm một nữa ?
Cho dù bây giờ nhớ , Thẩm Nghi Thu vẫn cảm giác trong lòng phảng phất như chày sắt, gậy sắt nặng nề đánh thẳng khiến cho lồng n.g.ự.c nàng đau nhức âm ỉ.
Nàng lạnh:
Không dối gì nhị bá mẫu, những chuyện sớm quên hết .
Thẩm Nghi Thu tiếp:
mà vẫn một chuyện nhớ rõ. Nàng nâng chung lên nhấp một ngụm:
Khi đó từ Linh Châu về Trường An, đem tiền tài và khế đất của cha và nương đưa hết trong phủ. Cha mấy năm lương bổng quan và thánh nhân thưởng thêm ruộng đất, khi cha mất còn thưởng thêm trợ cấp. Cộng với đồ cưới của nương , ít nhất cũng mấy trăm vạn tiền.
Nàng về phía Thẩm lão phu nhân:
Ta nhớ khi đó tổ mẫu nhị bá phụ sẽ giúp quản tiền tài . Những năm các cũng từng đề cập tới, cũng quên mất đấy. May mà nhị bá mẫu nhắc .
Đời Thẩm Nghi Thu từ nhỏ chịu giáo dưỡng của thế gia, nhắc tới tiền bạc sẽ cảm thấy thấy hổ thẹn. bây giờ đem vật chất treo ở ngoài miệng, cũng chẳng thấy hổ khi về chuyện nữa.
Thẩm lão phu nhân tức giận đến ruột gan xoắn thành một đoàn, chỉ dạy dỗ tôn nữ hổ mà cứ mở miệng là một tiếng tiền, hai tiếng tiền , còn đòi lấy tiền tài của phụ mẫu nàng nữa. Bà vẫn còn tại thế, theo lý thì con cháu phép tài sản riêng. Vậy thì đương nhiên tiền tài ruộng đất của Thẩm tam lang cũng nhập sở hữu của nhà là điều đương nhiên.
Khi đó Tam nhi tử lấy đền nợ nước, lập công lớn nên triều đình đương nhiên sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Những tiền tài là tiền lương mấy năm quan của , cộng thêm của
hồi môn của mẫu Thẩm Nghi Thu lúc gả qua, cuối cùng đều giao hết cho Thẩm nhị lang "quản lý ".
Đời Thẩm Nghi Thu coi bọn họ như là nhà, từng so đo với bọn họ bao giờ. Vì ít nữa nàng cung cũng thiếu ăn thiếu mặc.
Đời nàng quyết định chủ ý, sẽ đòi hết cả gốc lẫn lãi về. Đang lo nên thế nào, nghĩ tới bọn họ hai tay dâng cơ hội tay nàng.
Thẩm lão phu nhân mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lục phủ ngũ tạng như đang lửa thiêu, thật lâu bà mới :
Khẩn cầu nương nương thư thả cho mấy ngày, đợi lão trở về kiểm tra các khoản, đó sẽ trả đủ cho nương nương.
Thẩm Nghi Thu :
Vậy phiền tổ mẫu đem cả nợ lẫn lãi năm đó trả luôn. Để cháu cẩn thận thính toán xem những năm sinh thêm bao nhiêu lời ?
Nàng thoáng qua Nhị bá mẫu một tiếng:
Nhị bá phụ thông minh tháo vát, túc trí đa mưu. Trong mười năm qua chí ít lãi cũng gấp đôi nhỉ?
Phạm thị dù cũng thể nào quen sóng gió bằng chồng, lúc dọa tới mặt mày xám tro, trán lập tức chảy mấy giọt mồ hôi to như hạt đậu. Những năm Thẩm nhị lang xa hoa lãng phí, đến tiền còn đủ trả nợ, gì tiền mà trả cả gốc lẫn lãi. Không tiền tiêu còn bán mất mấy mảnh ruộng , bây giờ ruộng đất của bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu.
Thẩm Nghi Thu giống như thấy, khẽ rũ mắt, với hai bọn họ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-124.html.]
Hôm nay dậy sớm nên giờ chút mệt mỏi, cũng giữ tổ mẫu với Nhị bá mẫu ở nữa. Lúc nào kiểm kê xong thì sai đem sổ sách mang tới đây là .
Thẩm lão phu nhân cùng Phạm thị thể gì khác hơn ngoài "tuân mệnh", cắn răng nuốt m.á.u xuống.
Ra khỏi Đông cung, chồng con dâu hai leo lên xe ngựa của Thẩm phủ, nửa ngày chẳng câu nào.
Phạm thị gần như là sắp ngã quỵ, mệt mỏi tựa toa xe bên , mang theo tiếng nức nở :
Mẹ , bây giờ thế nào đây, con dâu còn chủ ý gì nữa...
Thẩm lão phu nhân xanh mặt :
Còn thể thế nào nữa, nàng mở miệng , ngươi thể đưa ?
Phạm thị cũng chẳng lo bản đang thất thố, nhịn mà lóc thảm thiết:
Bây giờ vốn liếng hết sạch , trong lúc gấp gáp cũng chẳng kiếm nhiều tiền của như thế để trả nàng... Năm đó tiền cũng một nhà con chi tiêu, cháu đích tôn cùng tứ phòng từng dùng ? Bây giờ bắt chúng con một gánh chịu...
Thẩm lão phu nhân tức giận :
Đừng nhiều nữa. Trước mắt trở về kiểm kê , thiếu sẽ lấy vốn riêng bù .
Phạm thị chờ chính là câu . Tuy rằng đỉnh đầu vẫn còn một mảnh mây đen u ám, nhưng ít còn chồng giúp đỡ, cũng đến mức táng gia bại sản.
Sau khi đưa tiễn tổ mẫu cùng nhị bá mẫu xong, Thẩm Nghi Thu cảm thấy chút mệt mỏi. Mặc dù xả cơn giận, nhưng mỗi gặp của Thẩm gia xong, nàng luôn cảm thấy khí lực trong như rút cạn hết . Cùng những từng cận nhất với bất hòa, nếu thực sự thờ ơ thì vẫn dễ hơn nhiều.
Nàng cho lui cung nhân, ngây ngốc ở trong điện một hồi, cũng chẳng phát hiện hơn nửa chén nguội lạnh.
Thẩm Nghi Thu lấy tinh thần, đem chén nguội uống một cạn sạch. Nước đắng lạnh buốt trượt trong cổ họng, giống như là một dòng suối tươi mát tưới thẳng trong lòng nàng.
Nàng buông chén xuống dậy, tới đông hiên sách một lát. Ngày thường luôn cảm thấy mấy câu truyện truyền kì thú vị ho, nhưng hiện giờ cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nàng đành buông sách xuống, phủ thêm áo lông cừu, một về phía vườn dạo bước một lát.
Cũng là do uống nguội là gió thổi lạnh, đến chạng vạng tối, cổ họng nàng bắt đầu cảm thấy đau rát.
Uất Trì Việt từ Thái Cực cung trở về, liền phát hiện giọng của Thẩm Nghi Thu chút khàn khàn.
Thẩm Nghi Thu che miệng ho khăn hai tiếng, chỉnh đốn trang phục hành lễ với :
Xin điện hạ thứ tội, hình như nhiễm phong hàn , tiện hầu hạ điện hạ .
Uất Trì Việt nắm c.h.ặ.t t.a.y của nàng kéo nàng đến bên . Không đợi nàng lấy tinh thần, một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng.
Thái tử cau mày sờ trán nàng một hồi, nhưng cũng nàng sốt . Hắn liền sai mời Đào phụng ngự, lệnh cho tới nhà ăn dọn cơm lên, ý rời .
Thẩm Nghi Thu chỉ đành :
Mong điện hạ dời bước nơi khác, để tránh lây bệnh. Uất Trì Việt "hừ" một tiếng:
Nàng cho rằng chút bệnh thể lây cho ai? Hắn ngừng một chút :
Cơ thể của nàng quá yếu ớt nên mới dễ nhiễm phong hàn như . Như mỗi ngày đều tập võ ngừng nghỉ nên từng nhiễm phong hàn bao giờ. Đợi nàng khỏi bệnh , cũng đừng ngủ nướng nữa, theo cùng luyện võ .