Lúc đầu nàng còn chút cố kỵ, tới lúc thì càng càng phát sự căm phẫn. Hoàn quên đối phương là Thái tử, chỉ lo bất bình cho nương tử nhà , đem tất cả những chuyện cũ năm xưa tuôn hết bên ngoài. Nàng vốn là mồm miệng lanh lợi, những chuyện nàng nhẫn nhịn giấu trong lòng nhiều năm. Bây giờ càng càng cảm thấy thoải mái, liền đem hết những chuyện liệt kê một .
Uất Trì Việt lão phu nhân vì uốn nắn tật tay trái của Thẩm Nghi Thu mà ngại để ma ma dùng thước đánh, vì " theo quy củ" mà đem nàng nhốt trong nhà hoang. Sắc mặt trầm tới mức sắp nhỏ nước.
Tố Nga :
Tiểu nương tử từng nuôi một con ch.ó săn nhỏ ở Linh Châu. Con chó đó là nương tử nhặt lúc theo lang quân ngoài, trời sinh nó cà thọt, chủ nhân vứt bỏ ở bên đường. Lang quân cùng phu nhân mang theo tiểu nương tử xin một chút sữa dê về cho
nó uống. Khó khăn lắm mới cứu sống , tiểu nương tử cũng thích nó. Về lang quân cùng phu nhân còn nữa, tiểu nương tử về Trường An, cũng mang theo cả con ch.ó nhỏ về.
Nàng dừng một chút :
Con chó nhỏ mặc dù nhưng cũng bảo vệ chủ. Có một nó thấy vị ma ma đánh nương tử, nó bật khỏi dây thừng nhào lên cắn lão bà một ngụm. Lão phu nhân liền bảo gia nô bắt con ch.ó nhỏ cho bao tải, đánh c.h.ế.t nó ngay mặt nương nương.
Tố Nga thút thít :
Mấy ngày về tiểu nương tử cứ như mất hồn, hơn mấy tháng chịu gì, cũng chịu ăn cơm, mặt hốc hác trông thấy, dáng vẻ của một đứa trẻ hồn nhiên nữa. Lão phu nhân đó là do hồn ma của con ch.ó trở về quấy phá, còn mời nhiều hòa thượng đạo sĩ tới để trừ tà. Lang quân Thiệu gia cùng phu nhân đón tiểu nương tử , nhưng lão phu nhân nhất quyết chịu thả . Nói rằng nương tử mang họ Thẩm, cho dù là cũng ở Thẩm gia... Mãi cho tới khi cung, thánh nhân phù hộ, lúc trở về mới chậm rãi chuyển biến hơn...
Uất Trì Việt trầm mặt một lời, hồi lâu mới :
Việc tìm ngươi tới hỏi chuyện, đừng cho nương tử nhà ngươi .
Tố Nga lộ vẻ mặt chần chờ. Từ nhỏ nàng đối với Thẩm Nghi Thu luôn trung thành tuyệt đối, chuyện gì cũng sẽ giấu diếm nàng. thái tử là quân vương, mệnh lệnh của nàng cũng thể .
Uất Trì Việt :
Nếu để cho nương tử , khó tránh khỏi gợi lên nỗi thương tâm của nàng.
Hắn như thế, Tố Nga khỏi chút d.a.o động.
Uất Trì Việt :
Ngươi đối với nương tử một lòng trung thành, điều . Tuy rằng một chuyện , những cũng hẳn là trung thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-126.html.]
Tố Nga cẩn thận nghĩ kỹ , thấy lý, bèn :
- Nô tỳ tuân mệnh.
Sau khi cho Tố Nga lui xuống, Uất Trì Việt ngẩn hồi lâu. Đời Thẩm Nghi Thu từng qua chuyện hồi bé bao giờ, cũng hỏi. Thành dù vợ chồng mười hai năm nhưng những đau khổ nàng từng chịu hề gì cả. Hắn vốn nên là cận nhất của nàng, vốn nên trở thành mà nàng thể tâm ý dựa . đối xử thờ ơ lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn khiến nàng đau thương chồng chất.
Hắn thấy bên trong tẩm điện truyền tới động tĩnh, nghĩ chắc là do Thẩm Nghi Thu tắm xong đang . Lúc chỉ ngay lập tức ôm nàng trong ngực, nhưng đó cảm thấy hổ, còn mặt mũi nào mà gặp nàng.
Uất Trì Việt phòng ngẩn hồi lâu, mãi tới khi Thẩm Nghi Thu sai thái giám tới hỏi lúc nào tắm rửa ngủ, mới dậy.
Sau khi tắm rửa quần áo xong, trong trướng. Thấy Thẩm Nghi Thu đang dựa đầu giường, giường là hai cái chăn xếp ngay ngắn.
Thẩm Nghi Thu thấy tới liền xuống giường hầu hạ cởi áo, Uất Trì Việt liền :
- Để tự .
Dứt lời liền sai cung nhân dọn bớt một cái chăn.
Thẩm Nghi Thu hít mũi một cái, ồm ồm :
Điện hạ vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nên vì xã tắc muôn dân mà bảo trọng thể, đừng để bệnh.
Uất Trì Việt thèm để ý tới, đưa tay lên tắt nến chui trong chăn của nàng. Tay chụp lấy eo nàng, kéo nàng gần, trán của hai chống lên . Mượn ánh nến mờ tối ngoài trướng để cùng mắt nàng một hồi, thở của hai hoà quyện một chỗ.
Thẩm Nghi Thu vì đột nhiên như thế. Nàng chỉ cảm thấy giờ khắc vô cùng dài, nàng cảm giác lòng bàn tay đang từ từ đổ mồ hôi .
Tuy rằng nàng rõ tại Uất Trì Việt khăng khăng một mực hàng đêm ngủ tại Thừa Ân điện nhưng hành phòng với nàng. Rồi lúc nàng còn đang bệnh, một yếu ớt, nổi lên hứng thú ?
Nàng thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nhắm mắt . Bỗng nhiên môi truyền đến một loại cảm giác xa lạ.
Thẩm Nghi Thu kinh ngạc mở mắt thì thấy môi Uất Trì Việt chạm nhẹ môi nàng nhanh chóng rời .
Trong ánh nến mờ ảo đầy mùi ám , thần sắc nam nhân khó phân biệt:
- Nàng thể yên tâm giao cả đời cho ?