TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-12-18 08:36:16
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử kiên quyết chịu thừa nhận bản nhiễm phong hàn. Thẩm Nghi Thu cũng còn cách nào, đành cố gắng từ trong chăn chui ngoài. Cũng may trong điện đặt thêm mấy chậu than nên khí cũng ấm áp.
Uất Trì Việt đạt mục đích, hài lòng về phía điện rửa mặt. Còn Thẩm Nghi Thu gọi cung nhân lên giúp nàng quần áo.
Bộ quần áo Hồ dùng để tập võ mấy hôm may xong. Tố Nga giúp nàng mặc , đem tóc dài quấn thành búi tóc giống nam tử cắm trâm bạch ngọc giữa. Thẩm Nghi Thu ở trong gương, xém chút là nhận nổi bản , nhịn mà bật vui vẻ.
lúc , Uất Trì Việt từ trong hậu điện , đúng lúc thấy khuôn mặt đang trong gương của Thẩm Nghi Thu thì khỏi dừng bước, nín thở.
Thẩm Nghi Thu đầu phát hiện Thái tử đang chăm chú , liền cảm thấy chút tự nhiên. Hai gò má lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ, định dậy tránh mà nhớ rằng bản đang mặc nam trang, tự dưng lộ chút đáng yêu, ý vị khác hẳn ngày thường.
Uất Trì Việt cảm giác đáy lòng khẽ run lên, trong lúc nhất thời mà cũng câu nào.
Hồi đó, các quý nữ trong kinh thành thường xuyên mặc Hồ phục, thậm chí ngay cả phi tần công chúa trong cung cũng ưa chuộng. Uất Trì Việt sớm chẳng còn thấy ngạc nhiên nữa, nhưng ngờ khi thấy Thẩm Nghi Thu mặc trang phục đó lên, vẫn khiến tim đập lỡ một nhịp.
Chỉ thấy nàng mặc một bộ áo dài tay áo nhỏ bằng kim gấm màu vàng, ống quần bao trong đôi ủng ngắn, chỉ cần khẽ cử động là những đám mây nhỏ chiếc quần Ba Tư sẽ thoắt ẩn thoắt hiện. Bộ y phục là đo theo dáng nàng mà cắt may, để thuận tiện cho việc chuyển và tập luyện võ thuật. Bộ đồ
vặn với cơ thể, bước mười phần phóng khoáng, lộ tư thái linh động, eo nhỏ một nắm tay.
Dung mạo Thẩm Nghi Thu bình thường vốn xinh , ngày thường mặc trang phục nữ tử thì một chút khí chất nam tử nào. hôm nay khi nàng mặc nam trang, giống như một tên tiểu thư sinh mặt trắng, càng thêm vẻ mắt ngọc mày ngài, cố phán sinh tư, giống như bông hoa đang thời kì nở rộ.
Uất Trì Việt chút miệng đắng lưỡi khô, hầu kết giật giật, trong lòng mừng thầm. Cũng may mà nàng là nữ tử, nếu là nam tử, cho dù bản vang danh một đời, nhưng giữ nổi cái tay áo của nàng còn khó .
Hắn dám nhiều, chỉ sợ nếu còn nữa sẽ chẳng giáo trường . Hắn hắng giọng một cái, thận trọng gật đầu:
- Bên ngoài lạnh lắm, khoác thêm cái áo choàng .
Thẩm Nghi Thu lời khoác thêm một chiếc áo ngoài, nửa cánh tay bên ngoài bằng gấm, nửa bên trong lót da chồn, vô cùng ấm áp.
Nàng thấy Uất Trì Việt chỉ mặc một quần áo mỏng manh, lòng mà nhắc nhở :
Điện hạ mặc thêm áo choàng hoặc áo khoác lông cừu ?
Từ khi Uất Trì Việt trùng sinh tới nay, đây là đầu tiên nàng quan tâm như . Hắn chợt cảm thấy đều trở nên ấm áp, vui vẻ, ngữ khí cũng mang theo sự sung sướng:
Không cần. Người tập võ thể sợ lạnh , mặc nhiều hành động cũng bất tiện.
Thẩm Nghi Thu cũng chẳng nhiều lời nữa, hai khỏi điện bộ liễn tới giáo trường.
Giáo trường của Đông cung ở phía Bắc Uyển, hai bên trái của cổng Trường Lâm ở giữa là nơi bình thường sáu đội tập luyện võ thuật.
Thời điểm hai tới giáo trường trời còn sáng hẳn, bầu trời xám xịt ở cao. Những lá cờ trong giáo trường bay phấp phới trong gió rét.
Ngày thương Uất Trì Việt tập võ luôn thị vệ theo để tiện bàn luận võ nghệ. Hôm nay bởi vì Thái tử phi cùng nên bọn thị vệ cũng tiện tới đây, xung quanh chỉ mười mấy nội quan.
Uất Trì Việt thoáng qua lưng Thẩm Nghi Thu:
Nàng lạnh ? Thẩm Nghi Thu :
Thiếp lạnh, còn điện hạ thì ? Uất Trì Việt khẽ khịt mũi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-132.html.]
Chút gió tính là gì. Tháng mười hai âm lịch vẫn thể mặc áo mỏng tới đây, tí nữa hoạt động khi còn cảm thấy nóng chứ.
Thẩm Nghi Thu thấy thấy hai hàm răng của còn đang va lập cập mà vẫn còn cậy mạnh thì nên nên . Trong lòng cũng khỏi chút lo lắng, sắc mặt ửng hồng, âm thanh khàn, giống như nhiễm phong hàn. Bây giờ đúng lúc gió đang thổi mạnh, bệnh tình khó tránh khỏi sẽ nặng thêm.
Uất Trì Việt đối với những việc quyết định thì vô cùng cố chấp, khác khuyên như thế nào cũng . Nàng cũng chỉ đành kệ .
Hai bước giáo trường liền mấy tên nội thị dắt ngựa tới chào đón.
Uất Trì Việt lướt qua, khẽ gật đầu, hỏi Thẩm Nghi Thu:
- Thái tử phi từng học cưỡi ngựa ?
Thẩm Nghi Thu nhớ lúc còn ở Linh Châu,cha thường xuyên mang nàng cưỡi ngựa, đặt nàng dùng áo khoác bọc kín nàng .
Nơi biên cương gió khô lạnh, cha dùng vòm n.g.ự.c và cánh tay tạo cho nàng một thế giới vui vẻ, ấm áp.
Khi ngựa bắt đầu phi nước đại, nàng liền len lén thò đầu ngoài. Gió lạnh tạt mạnh khuôn mặt và lỗ tai nàng, mạnh tới mức đau nhức, nhưng một cảm giác sảng khoái, thoải mái.
Mỗi khi về nhà, cha kiểu gì cũng sẽ nhét cho nàng một miếng đường mạch nha nhỏ, sờ sờ đầu của nàng, cùng nàng thương lượng:
Tí nữa tiểu Hoàn gặp a nương lung tung đấy nhé!
Đường hòa tan ở trong miệng, sền sệt, dính hai hàm răng nàng với .
đến khi về tới nhà, chỉ cần a nương dăm ba câu là nàng tránh mà khai hết tất cả, cha chuẩn ăn thêm một trận quở trách. chỉ cần nàng nắm tay áo ông cầu xin vài tiếng, ông bỏ quên những lời mà nương .
Nàng hiểu chuyện từ sớm nên nhớ rõ cuối cùng cha mang nàng cưỡi ngựa ở ngoại thành.
Đó là một ngày mùa thu trời, sắc trời giống như màu của cánh hoa la tử lan. Từng đám mây trắng to lớn giống như đàn cừu bầu trời, một trận gió thổi qua, dãy cỏ vàng như vô tận dập dờn giống như sóng vỗ.
Bọn họ cưỡi ngựa dọc theo bức tường thành bằng đất vàng, mãi cho tới khi mặt trời khuất dãy núi Hạ Lan phía xa.
Tới khi về thành, cha với nàng:
Sang năm là tiểu Hoàn thể tự cưỡi ngựa , tới lúc đó cha sẽ chọn cho con một con ngựa nhỏ hiền lành, ôn hoà. Chúng sẽ lén lút học, học xong sẽ dọa cho a nương con kinh ngạc luôn.
Đường mạch nha trong miệng nàng dính chặt , nàng dùng mu bàn tay lau khóe miệng đầy nước bọt, mơ hồ mà "" một tiếng.
Khi đó mỗi ngày nàng đều ngóng trông mau tới sang năm. Về cuối cùng nàng cũng đợi tới sang năm, thế nhưng đưa nàng chọn con ngựa con, cũng ai nàng cho kinh ngạc nữa.
Cha và nương cũng giống như mặt trời lặn ngày đó, chìm trong dãy núi Hạ Sơn, bao giờ thấy nữa.
Về cũng dạy nàng cưỡi ngựa, chỉ tiếc là chính cũng quên .
Thẩm Nghi Thu lấy tinh thần, nhạt một tiếng:
Chưa từng. Uất Trì Việt :
Không , sẽ từ từ dạy nàng. Trước tiên chọn ngựa .