Bọn họ tới đây là để tập võ rèn luyện sức khoẻ. Chuyện chính sự còn , ở chỗ khanh khanh , giống như kiểu ý ở trong lời. Về "sư phụ" như gì còn quyền uy để mà nữa!
Nghĩ tới đây, lập tức dừng cương bờ vực. Đem nàng đặt mặt đất, vẻ mặt ngay thẳng :
- Làm nửa khắc đồng hồ , đừng nghĩ tới lười biếng.
Mặt Thẩm Nghi Thu lộ vẻ hoang mang. mà thể đạo lý gì cùng Thái tử , nàng đành tạo dáng như lời .
Uất Trì Việt khoanh tay ở một bên chốc lát, con mắt híp thành một đường, bất thình lình chen chân đẩy chân trái của nàng .
Động tác của nhanh như chớp, tới bất ngờ. Thẩm Nghi Thu cho loạng choạng, lúc mất trọng tâm mà ngã ngửa về phía , suýt chút nữa là hết toáng lên.
Uất Trì Việt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy lưng của nàng, giúp nàng vững đắc ý :
- Nàng xem, nàng vẫn .
Thẩm Nghi Thu nghiến chặt răng hàm, ngoài nhưng trong :
- Đa tạ điện hạ chỉ giáo.
Uất Trì Việt một nữa giúp nàng trung bình tấn , uốn nắn tư thế của nàng:
Nàng vận khí đấy, gặp một sư phụ tính như . Ngày xưa dạy võ cho khi còn bé là Mao tướng quân, lão cũng sẽ bởi vì là Thái tử mà nương tay . Nếu trung bình tấn là sẽ ăn gậy ngay.
Thẩm Nghi Thu khan :
Sư phụ nghiêm khắc mới tử giỏi. Khó trách võ nghệ của điện hạ cao cường như .
Uất Trì Việt :
Thái tử phi đúng, cũng "nghiêm sư gặp đồ hiền".
Vừa rút bội đao bên hông xuống, dùng vỏ đao vỗ nhẹ lên m.ô.n.g nàng, nghiêm mặt :
- Nhìn thẳng về phía .
Thẩm Nghi Thu vốn là một tiểu thư khuê các, nào từng đối xử như bao giờ. Mặc dù đau nhưng cảm thấy mười phần hổ, khuôn mặt nàng ửng hồng đỏ bừng lên:
- Điện hạ.
Uất Trì Việt nhận :
Trên giáo trường phu quân, chỉ sư phụ nàng. Làm sai hoặc chống cự thì sẽ đánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-135.html.]
Vì "đánh", quả nhiên Thái tử phi vực lên mười hai phần tinh thần. Đáng tiếc đây là đầu tiên nàng tập võ, ngày thường yếu ớt vô lực nên tránh khỏi "ăn thêm mấy vỏ đao".
Sau khi luyện xong trung bình tấn, Uất Trì Việt dạy nàng quyền. Liếc mắt thấy mặt trời lên cao, lúc mới đem bội đao dắt bên hông, khai ân :
- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai luyện tiếp.
Thẩm Nghi Thu mệt mỏi tới mức hai đùi đều run rẩy, xong lời liền cảm thấy như đại xá.
Trở Thừa Ân điện, nàng tới tịnh thất tắm rửa qua loa một phen, đó đổi áo ngủ ngủ tới tận buổi trưa mới chậm rãi tỉnh dậy. Nhớ tới chuyện lúc sáng, nàng nhịn mà bật .
Mặc dù mệt quẫn bách, nhưng lúc trong lòng ngoài ý trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Nghi Thu gọi cung nhân đến hầu hạ nàng rửa mặt, gọi Tố Nga giúp nàng xoa xoa hai chân cho bớt đau nhức. Sau đó mới gọi dọn bữa trưa lên.
Dùng xong bữa trưa, nàng nghỉ ngơi trong chốc lát. Tiếp theo truyền hai vị lương tới uống hai chén , nhanh tới lúc mặt trời lặn về phía Tây. Lúc chợt thái giám đến bẩm,
Thái tử tới Bồng Lai cung thỉnh an hoàng hậu nương nương, bỗng nhiên nhiễm phong hàn. Bây giờ chút phát sốt, nên sẽ ngủ ở Bồng Lai cung. Hắn sợ Thái tử phi sẽ đợi trở về dùng bữa nên đặc biệt sai tới truyền lời.
Thẩm Nghi Thu xong liền cảm giác đúng lắm, bèn hỏi vị thái giám :
Bệnh tình của điện hạ thế nào ? Đã dược cục mời ngự y tới chẩn trị ?
Ánh mắt tiểu thái giám chút né tránh:
Hôm nay đúng lúc Đào phụng ngự đang trực nên xem qua mạch đập của điện hạ . Nói là vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ là nghỉ ngơi đủ thôi.
Thẩm Nghi Thu mới thèm tin chuyện bịa đặt .
Uất Trì Việt vô cùng mạnh miệng, sáng sớm nay còn khăng khăng một mực bệnh. Nếu bây giờ bệnh tới mức xuống giường, tuyệt đối sẽ thừa nhận nhiễm bệnh, càng sẽ ở Bồng Lai cung.
Thẩm Nghi Thu nghĩ nghĩ, thuận nước đẩy thuyền :
- Đã .
Nàng lệnh cung nhân mở nhà kho lấy một gốc linh chi sai tiểu thái giám mang đến cho Thái tử.
Sau khi đưa tiễn tiểu thái giám , Thẩm Nghi Thu tới đông hiên sách một lát, nhưng tâm trí chút tập trung. Nàng cố đánh đàn thêm một lúc, bình thường tiếng đàn như nước chảy mây trôi, bây giờ ngắt quãng trì trệ. Chính nàng còn cảm thấy vô cùng khó .
Nàng choàng thêm áo lông cừu ngoài hành lang. Đưa mắt về hướng Tây, chỉ thấy ánh hoàng hôn rực rỡ phía xa xa buông xuống, khuất dạng sườn cung điện.
Nàng khỏi nhớ tới đủ loại chuyện từ khi khởi tử sinh tới nay.
Đời , chuyện đều qua, ai đúng ai sai cũng chẳng thể khẳng định. Huống chi nợ cũ kiếp cũng nên tính lên đầu Thái tử kiếp .