Nói chừng nếu như Hoàng đế hỏi nhiều hơn hai câu, Quách hiền phi thể thuận lý thành chương, đem chuyện của hai một lượt. Chưa chừng Hoàng đế sẽ cao hứng mở miệng, hôn sự với Kỳ gia coi như cũng thể rút .
Uất Trì Việt hiểu rõ tâm tư của đẻ, nhíu mày:
Bức tranh lớn như , thêu xong cũng hao tổn nhiều tinh thần cùng sức lực. Phường thêu lớn như cũng là thợ .
Quách hiền phi còn thêm gì đó, Hà Uyển Huệ cắt ngang:
- Biẻu đây là đang đau lòng cho A Huệ ?
Nàng mím môi một tiếng, ngón tay tự chủ mà quấn lấy dây lụa buộc túi thơm bên hông.
Vừa hai câu, liền nội thị tới hỏi:
Khởi bẩm điện hạ, thuốc sắc xong . Người dùng luôn bây giờ ?
Uất Trì Việt bảo bưng lên.
Một lát liền nội thị bưng chén thuốc tiến đến, một nội thị khác đang đưa tay đón lấy, Hà Uyển Huệ :
Trung quý nhân, để cho. Nội thị sợ hãi :
Làm thể phiền Hà nương tử ?
Hà Uyển Huệ nhanh chóng xắn tay áo áo lên, để lộ cánh tay trắng nõn bên trong.
Uất Trì Việt mới đầu cũng quan tâm lắm. Dù đối với mà , mấy tháng Hà Uyển Huệ vẫn còn là phi tử của , đút một chén thuốc thôi cũng gì to tát cả.
đến khi Hà Uyển Huệ bưng chén thuốc lên, mới lấy tinh thần. Biểu mắt giờ còn là biểu của kiếp nữa, hiện tại nàng là hôn ước . Nam nữ thụ thụ bất , nàng như thế là vô cùng . Nếu để cho khác , khuê danh của nàng cũng sẽ tổn hại.
Hắn vội :
- Những chuyện cứ để hạ nhân là .
Hà Uyển Huệ tinh nghịch nhăn mũi, khẽ kéo dài giọng :
Biểu đang sợ A Huệ tay chân vụng về đổ nước thuốc ?
Uất Trì Việt :
- Muội dù cũng tới tuổi cập kê ...
Lời còn dứt, nụ mặt Hà Uyển Huệ biến mất.
Hốc mắt nàng đỏ lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-138.html.]
Biểu đừng giận nhé, là A Huệ suy nghĩ chu . Muội chỉ nghĩ ở trong lòng đây là việc quang minh chính đại, nghĩ tới ở trong mắt của khác là kiểu hổ như thế...
Uất Trì Việt cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, khỏi giải thích:
- Ta là ý ...
Hà Uyển Huệ cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt như chuỗi hạt châu rơi xuống:
A Huệ hiểu cả. Chỉ là nhớ tới khi còn bé, bây giờ cũng vì tuổi tác lớn lên mà xa cách với biểu ...
Uất Trì Việt nàng nhắc chuyện hồi nhỏ, khỏi nhớ tới lúc còn bé từng bệnh đậu mùa. Suốt ngày nhốt ở trong viện, ngay cả đẻ cũng chẳng đặt chân tới tẩm điện của một , chỉ dám ở ngoài cửa một chút.
Cung nhân nội thị khi trông thấy cũng vô cùng sợ hãi, chỉ lúc nào bất đắc dĩ lắm mới dám gần.
Hà Uyển Huệ thường xuyên thừa dịp dì chú ý tới, lặng lẽ đến bạn với . Ngồi bên giường chuyện cùng , cho dù đuổi thế nào cũng chịu .
Kể từ lúc đó, biểu mà thỉnh thoảng thấy ở trong tẩm điện của ruột cũng lặng lẽ tiến trái tim .
Nhớ tới chuyện cũ, tâm địa Uất Trì Việt cũng cứng rắn nổi.
Hắn bất đắc dĩ :
- Muội đừng nữa, là .
Hà Uyển Huệ rút khăn tay lau nước mắt, nhẹ hít mũi một cái:
- A Huệ .
Nói nàng bưng chén lên, tay cầm thìa múc một muỗng đưa tới bên miệng :
Biểu mau uống thuốc , nếu sẽ nguội hết mất. Uất Trì Việt uống một muôi, liền đưa tay cầm lấy bát:
Làm phiền , để tự uống.
Dứt lời ngửa cổ lên uống một cạn sạch, đó liền nội thị tiến tới đưa khăn lau và dâng thơm lên để súc miệng lên.
Uống xong thuốc thì bữa tối nãy dặn dọn lên cũng xong. Hà Uyển Huệ tới đại sảnh dùng bữa tối nên với Uất Trì Việt:
Vừa nãy mới dùng xong chút và hoa quả ở tẩm điện của dì . Bây giờ A Huệ thấy đói.
Dứt lời đối với Quách hiền phi :
Vừa nãy dì ăn cái gì cả, bây giờ nên tranh thủ thời gian dùng bữa tối . Nơi a Huệ trông coi .
Quách hiền phi khách sáo hai câu tới đại sảnh dùng bữa tối.