TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-12-18 08:40:21
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Uất Trì Việt xốc chăn lên, xoay bước xuống giường.
Nội thị cẩn thận từng li từng tí khuyên nhủ:
Bệnh phong hàn của điện hạ còn khỏi hẳn. Bây giờ đêm khuya ngoài, gió lạnh thổi tới chắc chắn sẽ khiến bệnh tình càng thêm nghiêm trọng...
Vừa nãy Uất Trì Việt Thẩm Nghi Thu chờ ở bên ngoài hơn một canh giờ nên trong lòng vô cùng lo lắng, căn bản cũng nghĩ tới chính còn đang mang bệnh.
Lúc khi nội thị nhắc nhở, mới phát hiện hai chân vẫn đang mềm nhũn . Đầu nặng chân nhẹ, trong cổ họng nóng rực khát khô như bốc cháy, mà lưng vẫn phát từng trận lạnh lẽo.
Bên ngoài, tiếng cú đêm vẫn kêu inh ỏi. Gió lạnh thổi tới cây cối trong vườn xào xạc, ở góc mái hiên phát tiếng kêu "leng keng" ngừng.
Hắn liếc mắt đồng hồ nước, là giờ tý. Lúc chắc hẳn Thái tử phi ngủ , nếu nửa đêm trở về Thừa Ân điện, chỉ sợ sẽ quấy rầy giấc mộng của nàng.
Về tình về lý, đều nên giường, ngủ một giấc cho tới bình minh tính .
mà miệng :
- Không , gọi chuẩn xe ngựa.
Chẳng tại , chờ thêm cho dù chỉ là một khắc. Bây giờ chỉ ngay lập tức chạy tới bên cạnh nàng.
Trong đầu mê man, cũng nghĩ tới trở về để gì. Chỉ nghĩ ở gần nàng hơn một chút.
Chỉ chốc lát thu thập thỏa, xe ngựa sẵn sàng. Uất Trì Việt nội thị đỡ lên xe ngựa.
Bên toa xe phủ kín da chồn, bên trong lò sưởi, rèm cửa che kín. Trong xe vô cùng ấm áp, nhưng chẳng hiểu lòng cứ nóng như lửa đốt, bây giờ chỉ hận thể mọc thêm cánh để bay cho nhanh. Xe ngựa chạy quá chậm, liên tục vén màn xe lên bên ngoài. Gió lạnh cuối thu thổi , nhanh trong xe lạnh lẽo giống như hầm băng.
Uất Trì Việt cũng chẳng để ý, chỉ quấn kín chiếc áo choàng , tựa bên toa xe, tiếng bánh xe kêu lên "lọc cọc" trong đêm đen yên tĩnh.
Gió lạnh thổi qua khiến đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Nghĩ tới việc Thẩm Nghi Thu tới Bồng Lai cung từ giờ tuất, chắc chắn hơn phân nửa là kịp dùng bữa tối vội vã từ Đông cung chạy tới đây.
Uất Trì Việt rõ trong lòng bây giờ đang cảm giác gì. Có chua xót, nhưng cũng chút ngọt ngào. Ngày thường nàng đối xử với lãnh đạm như thế, bây giờ thể thế , đúng là hề dễ dàng chút nào. Ấy mà lúc đó ngủ say như chết, xui xẻo để nàng đụng Hà Uyển Huệ.
Nàng hiểu lầm ?
mà đích thực đời Hà Uyển Huệ đúng là sủng phi của , nên thực cũng thể là hiểu lầm .
Uất Trì Việt day day huyệt thái dương, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Hắn khỏi nghĩ tới hành động của Hà Uyển Huệ lúc đó, ánh mắt tối sầm .
Không đến việc trong đó ý tứ của Hiền phi . Nếu nàng ở là vì lo lắng cho ai chăm sóc, vì Thái tử phi tới , nàng vẫn chịu ?
Hắn từ nhỏ mối quan hệ tình cảm với Hà Uyển Huệ, luôn luôn nhớ kỹ bộ dáng thanh thuần ngây ngơ của nàng khi còn bé nên chuyện gì cũng nghĩ hướng về nàng. Thậm chí là nghi ngờ chuyện gì đó, tự bản cũng sẽ nàng kiếm cớ.
cho dù là trong lòng che chở cho biểu nhiều như thế nào nữa, thì lúc cũng chẳng thể thuyết phục
nổi chính .
Càng nghĩ sâu thêm, trái tim càng chìm xuống . Hà Uyển Huệ vẫn luôn tính thích suy diễn, luôn điều đó. Đời nàng thỉnh thoảng nửa thật nửa giả phàn nàn rằng Hoàng hậu căm ghét nàng, chỉ cho là nàng mẫn cảm suy nghĩ nhiều, vì yêu nên ghen tuông vô cớ. Lúc đó chỉ an ủi vài câu một tiếng coi như bỏ qua.
Kỳ thật ngay từ lúc Hà Uyển Huệ cung, đối với vị Hoàng hậu Thẩm Nghi Thu cũng chẳng gì bất mãn cả. Cho dù giữa hai cũng chẳng bao nhiêu tình yêu sâu sắc, nhưng bọn họ vẫn luôn cử án tề mi*, tương kính như tân**. Về thời gian dần trôi , tới khi bọn họ tới bước đường cuối cùng đó, vẫn luôn nghĩ việc chẳng liên quan gì tới Hà Uyển Huệ hết.
*,** đối xử với với sự tôn trọng như đối với khách.
Hắn nhéo nhéo mi tâm, mệt mỏi tựa ở toa xe bên , nghĩ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-141.html.]
Lúc xe ngựa cũng tới bên ngoài Thừa Ân điện.
Hắn nội thị đỡ xuống khỏi xe ngựa, chỉ thấy bên trong tẩm điện của Thẩm Nghi Thu lộ ánh sáng đèn đuốc yếu ớt. Trong đêm mùa thu giá lạnh, yên lặng tựa như giấc mộng.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy đáy lòng như dòng suối nước nóng ấm áp tràn , ngay cả sự đau đớn của bệnh tật cũng giảm bớt phần nào.
Hắn dứt khoát bước xuống khỏi liễn, ba chân bốn cẳng bước nhanh qua cổng vòm. Nội thị giữ cửa thấy thái tử điện hạ đêm khuya giá lâm, khỏi lấy kinh hãi. Đang tiến lên hành lễ, Uất Trì Việt hiệu cho đừng lên tiếng, nhỏ giọng hỏi:
- Thái tử phi ngủ ?
Nội thị đang đáp thì chợt thấy tấm mành trúc cuộn lên, mấy ở bên trong đang ngoài cửa. Uất Trì Việt mượn ánh đèn gió mái hiên để cho kỹ, là hai Tống lục nương cùng Vương thập nương, còn thêm mấy cung nhân ở phía .
Hai trông thấy cũng khẽ giật .
Vương thập nương lấy tinh thần, mặt lạnh tiến lên hành lễ, ngữ khí lãnh đạm :
- Thần thỉnh an điện hạ.
Vương thị bình thường đối với ai cũng bày khuôn mặt lạnh lùng, chỉ khi ở cùng Thẩm Nghi Thu và Tống lục nương mới chuyện đùa. Uất Trì Việt sớm chẳng còn thấy kinh ngạc, cũng ác cảm gì.
Ai ngờ Tống lục nương- mỗi ngày trông thấy đều như chuột thấy mèo, bây giờ khuôn mặt cũng giống như kết thêm một tầng băng sương.
Thần sắc và biểu cảm của hai đều giống , so với gió lạnh nửa đêm khi còn lạnh hơn mấy phần.
Uất Trì Việt cảm giác điều gì đó , hỏi:
- Thái tử phi ?
Vương thập nương nhíu chặt lông mày, lời nào.
Tống lục nương chỉ dành :
- Hồi bẩm điện hạ, nương nương mới ngủ .
Uất Trì Việt liền thở phào một , nhưng ngay lập tức cảm thấy ngạc nhiên. Bây giờ là canh tư, trời cũng sắp sáng . Thẩm Nghi Thu trở về từ sớm mà, tại bây giờ mới ngủ?
Hắn hỏi:
- Vậy tại các ngươi ở chỗ ?
Tống lục nương đang đáp , Vương thập nương chen :
Vậy mà điện hạ gì cả ư? Nương nương bỏ cả bữa tối để tới Bồng Lai cung chăm sóc điện hạ, đường trở về thì chứng đau dày tái phát. Lúc về tới Đông cung thì ngay cả bước cũng nổi nữa, để khác dìu trong tẩm điện.
Trái tim suất Trì Việt lạnh , thất thần :
- Nàng bệnh đau dày?
Đến đây thì Tống lục nương cũng nhịn nữa:
Điện hạ hầu hạ , vì một tiếng? Để a tỷ liều mạng vội vàng chạy đến, nhưng cuối cùng để nàng đợi uổng công...
Vừa nước mắt cũng tự chủ mà lăn xuống, nàng dứt khoát dùng tay áo lau :
Lúc a tỷ đau đến tâm phế liệt phế thì điện hạ ở ? Vừa nãy a tỷ uống thuốc xong mãi mới chợp mắt một chút, bây giờ điện hạ tới đây, là a tỷ lê lết tấm bệnh tật tới hầu hạ điện hạ ?
Nàng nấc lên, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất:
Thiếp xin điện hạ ban ân cho a tỷ, để cho nàng ngủ thêm mấy canh giờ nữa ! Điện hạ đau lòng cho tỷ , nhưng chúng thì nổi .