TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 142

Cập nhật lúc: 2024-12-18 08:40:23
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhát gan bình thường sẽ chẳng quan tâm, cũng chẳng dám gì. một khi thì đến tám con trâu cũng kéo . Đến Vương thập nương cũng dọa cho giật , vội vàng quỳ xuống bên cạnh Tống lục nương, với Uất Trì Việt:

Tống lương tuổi vẫn còn nhỏ nên hiểu chuyện, giữ mồm giữ miệng. Xin điện hạ thứ tội...

Vừa lặng lẽ giật tay áo của Tống lục nương.

Tống lục nương dùng sức rút áo , hít mũi một cái, cứng đầu lạnh :

Vương tỷ tỷ đừng kéo , hôm nay cho dù điện hạ ban tội c.h.ế.t cho , cũng cho thống khoái! Chúng chỉ ăn ngay thật, so với nhạy cảm yếu đuối ? Nàng là thích chăm sóc cho khác ? Vậy thì tại tới Kỳ gia mà hầu hạ bệnh tật cho phu quân chính thức của nàng ! À, . Hẳn là nàng thích hầu hạ phu quân của khác nhỉ?

Uất Trì Việt trầm mặt một lời, chỉ im nhúc nhích, giống như một ngọn núi lớn.

Vương thập nương thấy tình thế cấp bách nên cũng bất chấp, đưa tay lên che miệng của Tống lục nương:

- Lục nương, đừng nữa!

Ai cũng thái tử cùng Hà Cửu nương tình cảm từ nhỏ. Ngay cả Thái tử phi nàng còn chẳng thèm để mắt, Tống lục nương đắc tội nổi với nàng.

Tống lục nương gạt mạnh tay của nàng :

Ta cứ đấy! Nàng đúng là liêm sỉ.

Tống thị!

Rốt cục Uất Trì Việt cũng mở miệng:

- Ăn cẩn thận!

Tống lục nương ngẩng đầu, lớn tiếng :

- Hà Cửu nương hổ!

Giọng vang vọng quanh quẩn giống như tiếng trống, sắc bén như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng trong tai Uất Trì Việt.

Cung nhân lẫn nội thị đều dọa tới mức dám thở mạnh. Tất cả đều mắt mũi, mũi tim. Chân như đóng đinh đất, dám động đậy, nhưng trong lòng âm thầm vỗ tay tán thưởng Tống lương .

Biết chủ nhân là nương tử chịu ủy khuất, tất cả trong Thừa Ân điện đều như chung một mối hận, coi Hà cửu nương là kẻ thù.

Tống lục nương dựa dũng khí ngang ngược bộc phát mà lớn tiếng xong, lúc lấy tinh thần, nghĩ cũng bắt đầu thấy sợ.

nàng cũng cảm thấy hối hận. Bình thường trông nàng quá thông minh, nhưng kỳ thật tâm như trăng sáng. Ai thật lòng đối xử với nàng, nàng cũng sẽ hết lòng hết đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-142.html.]

Thái tử phi luôn che chở cho nàng. Bây giờ thể vì nàng mà mắng mấy câu, cho dù phạt, phế truất, nàng cũng chẳng thèm để ý.

Uất Trì Việt trầm mặc một hồi, với Vương thập nương:

Tống lương say rượu linh tinh, ngươi mang nàng trở về .

Ánh mắt quét một vòng quanh đám cung nhân, thái giám :

- Chuyện tối nay cho phép ai nhắc tới nữa.

Nói tức là sẽ truy cứu. Vương thập nương vội vàng lôi kéo Tống lục nương cúi đầu tạ ơn, đó dìu nàng lên.

Tống lục nương thấy sống sót tai nạn, lúc mới phát hiện bản kiệt sức. Ai chân tự chủ mà run lên, mồ hôi lạnh thấm hết quần áo bên trong.

Uất Trì Việt bọn họ thêm nào nữa, nhấc vạt áo lên thẳng trong điện.

Trong điện vẫn còn lưu mùi thuốc nhàn nhạt, hòa quyện với hương trầm hương quấn quýt lấy , ngửi thấy chút mùi đắng chát.

Hắn xuyên qua từng tầng màn che trùng điệp tới giường của Thẩm Nghi Thu. Đến đây tự chủ mà dừng bước , ngưng thần nín thở một .

Hắn phất tay về hướng mấy cung nhân đang canh cửa, để bọn họ lui hết bên ngoài bình phong.

Uất Trì Việt nhẹ nhàng khẽ vén một góc màn gấm lên, cúi đầu về phía đang giường.

Thẩm Nghi Thu ôm chăn cuộn thành một đoàn, mặt lấy một tia huyết sắc. Hốc mắt trũng sâu, mí mắt còn một tầng quầng thâm nồng đậm.

Không nàng đang mơ thấy cái gì, đôi mày dài thanh tú khẽ cau .

Uất Trì Việt đưa tay vuốt ve, cố gắng cho lông mày của nàng giãn , nhưng chỉ một lát nàng cau chặt mày .

Làm cả một đời vợ chồng , thậm chí còn chẳng nàng mắc bệnh dày.

Lời của hai vị lương vẫn quẩn quanh bên tai, tựa như mũi dùi dâm thẳng trái tim . Dù , nhưng cũng thể thừa nhận, lời bọn họ đạo lý.

Hắn khẽ thở dài một , xoay tới hậu điện tắm rửa qua loa một phen. Thay đổi quần áo ngủ, nhẹ nhàng vén góc chăn lên, nhưng tự nhiên nhớ tới chính còn đang nhiễm phong hàn.

Hắn suy nghĩ một chút, đó tới cuối giường, nhẹ nhàng nhấc chăn chui bên trong.

Thẩm Nghi Thu thể hư sợ lạnh, tay chân nàng bình thường dễ dàng ấm lên . Bây giờ còn thêm bệnh dày nữa, cơ thể càng lạnh như băng tuyết, giống như là ôm lò lửa chăng nữa cũng chẳng ấm áp lên nổi.

Uất Trì Việt đưa tay sờ một cái, khỏi nhíu chặt mày . Hắn đẩy chăn chân nàng đưa tay ôm lấy hai chân nàng trong lòng.

Loading...