TRỌNG SINH NÀNG VẪN VÔ VỊ NHƯ TRƯỚC - Chương 144

Cập nhật lúc: 2024-12-18 08:41:25
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng vội vàng chạy nhanh cửa, dùng sức đập cửa gỗ:

- Ma ma, sai !

Không ai trả lời nàng. Bầu trời lúc cũng lặng lẽ chuyển sang màu vàng xám u ám của đất.

Nàng kêu :

- Ta nhớ ma ma!

Thật lâu , bên ngoài mới truyền tới một âm thanh nghiêm nghị:

- Thật sự nhớ ?

Thẩm Nghi Thu sững sờ, đó lập tức :

Tổ mẫu, Thất nương sai . Thất nương nên đẩy Tứ tỷ...

Vừa dứt lời, cánh cửa "cót két" một tiếng mở . Thẩm lão phu nhân cách đó năm bước, trong tay cầm một kiện áo lông chồn, tươi nàng:

Nếu sai thì thì tự rút kinh nghiệm. Tổ mẫu cũng phạt cháu , chỉ là để cho cháu hiểu rõ quy củ thôi. Cháu thể so sánh với nhóm tỷ trong nhà , từ nhỏ cháu dạy dỗ cẩn thận . Bây giờ nên thì giáo dục thật nghiêm khắc, đương nhiên là cũng chịu thêm chút khổ cực .

Dứt lời bà vẫy tay với nàng:

- Tới đây.

Thẩm Nghi Thu lạnh đói, nàng chờ đợi gì nữa, chỉ lao ngay lồng n.g.ự.c ấm áp của tổ mẫu. sâu trong đáy lòng nàng cũng hiểu rằng, sự ấm áp so với đói và lạnh còn nguy hiểm hơn nhiều, khi còn thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.

Tổ mẫu thấy nàng bất động, vẻ mặt của bà càng hòa nhã hơn. Chỉ trong chớp mắt, mặt nàng xuất hiện thêm một chậu than ấm:

Làm mà Thất nương còn qua đây nữa? Có lạnh ? Đến chỗ tổ mẫu sưởi ấm một chút .

Thẩm Nghi Thu chậu lửa than ấm áp, rốt cục cũng cẩn thận từng li từng tí mà chuyển về phía đó.

Thẩm lão phu nhân tươi tới nỗi nếp nhăn hiện đầy khóe mắt:

- Như thế mới đúng.

Cuối cùng Thẩm Nghi Thu cũng tới gần chậu than, đang vươn tay sưởi ấm thì đột nhiên cảm nhận thứ gì đó đang kéo lấy chân của nàng. Nàng cúi đầu xuống thì thấy một đôi tay vươn từ trong chậu than đang túm lấy chân của nàng.

Nàng giật , hai chân cũng bắt đầu nóng lên. Lửa nóng cũng thuận theo bắp chân của nàng mà truyền khắp cơ thể. Nàng dãy dụa cầu xin:

- Tổ mẫu cứu cháu.

Âm thanh của Thẩm lão phu nhân từ trong chậu than truyền tới, khuôn mặt như ẩn như hiện ở trong đống lửa:

- Ngươi xem là ai?

Thẩm Nghi Thu giật tỉnh , vô thức tìm kiếm hai chân, phát hiện hai chân thực sự thể nào cử động .

Lần Thẩm Nghi Thu vô cùng sợ hãi, nàng chỉ cảm thấy m.á.u huyết như đang ngưng , nhiều suy nghĩ đang hiện trong đầu nàng. Phải mất một lúc lâu , nàng mới nhớ bản vẫn đang ở Thừa Ân điện.

Nàng đang ở Thừa Ân điện, đang ôm hai chân nàng đương nhiên là Thái tử.

Thẩm Nghi Thu thở phào một , nhưng ngay lập tức cảm thấy hoang mang. Tối nay Uất Trì Việt ở Bồng Lai cung ? Tại trở về ?

Uất Trì Việt mới mơ màng ngủ . Lúc Thẩm Nghi Thu động đậy, cũng tỉnh , ngái ngủ mơ hồ :

- Nghi Thu?

cũng vô thức buông lỏng hai chân nàng .

Thẩm Nghi Thu lập tức rút chân về:

- Thần vô ý, trong lúc ngủ mơ mạo phạm điện hạ.

Uất Trì Việt thấy ngữ khí của nàng vẫn khiêm tốn bình thường giống như ngày. Không chút oán hận nào, thậm chí cũng chẳng điểm nào là vui, trong lòng lập tức trầm xuống. Hắn khoác áo dậy, tới đầu giường:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-144.html.]

- Nàng còn đau ?

Thẩm Nghi Thu giật , đó hời hợt trả lời:

Tạ điện hạ quan tâm. Thiếp uống thuốc xong thấy đỡ hơn nhiều .

Uất Trì Việt mấp máy môi. Nếu hai vị lương cho tình hình thực tế, chỉ sợ cũng thực sự cho rằng nàng chỉ khó chịu chút thôi.

Miệng phát từng tiếng đắng chát:

Ta là nàng đau dày. Thẩm Nghi Thu :

Chỉ là chút bệnh vặt cũ mà thôi, gần đây lâu lắm cũng từng phát tác . Mà điện hạ ?

Gần đây từng phát tác , hai vị lương ? Chưa với nàng từng vợ chồng với mười hai năm, mười hai năm qua từng phát tác bao nhiêu ? Hắn gì cả, bởi vì một Thẩm Nghi Thu cũng từng để cho .

Hà Uyển Huệ chỉ cần xước da một chút thôi cũng sẽ nũng hết nửa ngày mới chịu thu nước mắt. Nếu như đau đầu nhức óc thì càng giống như đứa trẻ, nhất định ở bên cạnh chăm sóc.

Những phi tần khác cho dù dám học theo, nhưng những lúc thực sự ốm đau mệt mỏi vẫn luôn hi vọng nhận sự quan tâm chiếu cố của . Thẩm Nghi Thu để cho , là từng nghĩ tới, , là nàng vốn dĩ chẳng cần?

Trong lòng Uất Trì Việt lạnh :

đủ quan tâm nàng. Thẩm Nghi Thu thờ ơ đáp:

Là sơ suất của chính thần , điện hạ cần để ý.

Uất Trì Việt xong cũng hiểu . Không là nàng vì việc lấy lòng , cũng cố tỏ kiên cường để cho càng thêm yêu thương nàng. Thực chất là

nàng hề quan tâm, cũng bao giờ cần yêu thương.

Vừa nãy hai vị lương kể , trong lòng tràn ngập nhu tình cùng thương yêu. bây giờ bỏ mà cất cũng chẳng xong, chỉ thể chặn trong ngực.

Thẩm Nghi Thu :

Bệnh phong hàn của điện hạ đỡ hơn chút nào ? Nửa đêm chạy lung tung như thế chỉ e sẽ trở nặng hơn thôi.

Mới chân của nàng ôm chặt, chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c nóng ran, hiển nhiên là vẫn còn sốt. Nàng nghĩ nghĩ, kéo màn gió sang một bên, cất tiếng gọi bên ngoài:

Tố Nga, sai sắc một chén thuốc phong hàn mang tới đây cho điện hạ.

Tố Nga ở ngoài bình phong đáp "", :

Chén thuốc của nương tử đang đun sôi bếp , cần mang tới luôn ạ?

Dạ dày Thẩm Nghi Thu vẫn còn đau âm ỉ. Mặc dù để Uất Trì Việt kinh hãi mà quá lên, nhưng nàng cũng thể khó chính , nên đáp:

Được, bưng tới luôn . Quả nhiên Uất Trì Việt :

Nàng còn đau ? Thẩm Nghi Thu :

Hồi bẩm điện hạ, sớm hết đau . chén thuốc cũng cho dày, uống thêm chén nữa cũng .

Uất Trì Việt nửa tin nửa ngờ, đang định gì đó thì cung nhân bưng thuốc tiến , thắp nến Khổng tước bằng đồng ở ngoài lên.

Thái tử :

- Để .

Vẻ mặt Thẩm Nghi Thu vô cùng kinh sợ:

- Sao thể để cho điện hạ vất vả ...

Lời còn dứt, Uất Trì Việt bưng bát lên:

- Không .

Mỗi Hà Uyển Huệ bệnh đều giống như một đứa trẻ, sợ thuốc đắng, mím chặt môi chịu uống, bắt tự tay đút cho nàng mới . Mặc dù Uất Trì Việt cố gắng nhẫn nại để đút cho nàng, nhưng bắt một hoàng gia quý tộc như hầu hạ khác, bao nguyện ý.

Loading...