Uất Trì Việt một mực từ chối cũng bởi vì sợ bận rộn, tất cả chỉ là vì của cái miệng linh tinh. Tối hôm qua xảy chuyện của Hà Uyển Huệ, nếu giữ mồm giữ miệng mà mấy lời vô vị khiến cho Thẩm Nghi Thu vui thì cuối cùng chịu khổ cũng chính là .
Uất Trì Uyên càng cảm thấy hứng thú hơn, híp mắt :
Tại a cho gặp? Uất Trì Việt nghiêm mặt :
Ngươi gặp tẩu tẩu để cái gì? Không hợp cấp bậc lễ nghĩa , đừng loạn nữa, mau về .
Uất Trì Uyên chớp mắt hai cái, lông mi dài tựa như dẻ quạt khẽ vỗ:
Ta chỉ là tới vấn an tẩu thôi. Ta vẫn còn là một đứa trẻ, thể nào cướp tẩu tẩu , còn sợ cái gì.
Uất Trì Việt bộ dạng mặt trơ trán bóng của liền cảm thấy ngứa cả răng, chỉ hận thể túm lên mà đánh cho một trận. Loại chuyện khác chỉ sợ tránh mà , thì , còn hổ mà thẳng như thế.
Uất Trì Việt cũng lười chẳng để ý tới tên khốn khó chơi .
Hắn nhướng mi, lạnh lùng :
Bây giờ ngươi tự là để thị vệ tới tiễn ngươi đây?
Uất Trì Uyên :
Vậy còn con ch.ó thì ? A cần nữa ? Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:
Ngươi tự giữ mà chơi .
Uất Trì Uyên :
Con chó như dễ tìm , chừng cả thành Trường An cũng chỉ một con thôi đấy.
Uất Trì Việt chẳng chẳng rằng. Hắn sống hai đời đấy, còn nào uy h.i.ế.p :
Trường An thì nơi khác tìm, tóm cũng chẳng cần tới ngươi.
Hắn đường đường là trữ quân của một nước, chẳng lẽ tới một con ch.ó cũng tìm ?
Thế mà Uất Trì Uyên gật đầu :
Đã là thứ a thì gì mà chứ. Con ngươi đảo quanh một vòng:
mà a dùng trăm phương ngàn kế để tìm một con ch.ó con, cuối cùng là để gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-151.html.]
Uất Trì Việt :
- Liên quan gì tới ngươi.
Uất Trì Uyên đùa hí hửng :
Để đoán nhé, là đưa cho a tẩu ?
Uất Trì Việt chút ngạc nhiên. Hắn chỉ phân phó Giả thất cùng Giả bát tìm một con ch.ó y như yêu cầu, cũng từng qua rằng tìm để gì. Chỉ mỗi bản đó là món quà sinh nhật để dành tặng cho Thẩm Nghi Thu, mà tại Ngũ lang ?
mặt cũng biểu hiện gì, chỉ thản nhiên :
Chó săn tất nhiên là để săn dùng. Thái tử phi săn thì nuôi chó săn cái gì? Có nuôi cũng chỉ nuôi mấy con động vật nhỏ thôi, ngươi suy nghĩ nhiều quá .
Uất Trì Uyên chằm chằm trưởng hồi lâu, đó đột nhiên nở nụ rạng rỡ:
Lúc đầu nghĩ gặp a tẩu cũng quan trọng lắm. bây giờ thấy a như , gặp cũng là thể. Mà a ngạc nhiên
vì con ch.ó con là cho a tẩu ? Thực cũng dễ đoán thôi.
Hắn ngừng một chút :
A chơi bởi lêu lổng giống như ngu , nhiều năm như nhưng cũng từng thấy nuôi chó săn. Bây giờ tự dưng vô duyên vô cớ huy động khắp thành tìm chó, màu lông cùng dấu vết trán cũng y như miêu tả. Ta nghĩ chắc chắn a tẩu cũng từng nuôi con ch.ó tương tự như , nhưng vì lý do gì mà c.h.ế.t hoặc mất . Ta đoán đúng ?
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, cố gắng kiềm chế , lành lạnh liếc một cái:
thì cũng chẳng liên quan gì tới ngươi. Nếu đầu óc ngươi nhàn rỗi như , chi bằng ghi nhớ lấy hai bài luận văn, hai bài thơ . Cũng đỡ cho Phùng học sĩ suốt ngày tới tìm cô để cáo trạng.
Uất Trì Uyên trơ mặt :
Lúc đầu tuy liên quan, nhưng bây giờ thì đấy. A lặng lẽ tìm chó, chắc là tạo cho tẩu tẩu một niềm vui bất ngờ. Giả thất cùng Giả bát tìm vội vàng như thế, lẽ là do thời hạn gần kề . Trước mắt thì ngày lễ gì đặc biệt, Tết cũng chẳng cung yến...
Hắn dừng một chút, giống như chợt nhận :
Chắc là sắp tới sinh nhật của a tẩu . Huynh thử xem nếu nàng món quà của , liệu nàng còn cao hứng nữa ?
Uất Trì Việt tức giận trong lòng, trầm mặt quát:
- Uất Trì Uyên.
Uất Trì Uyên lười biếng một tiếng:
A một ngày trăm công ngàn việc, thể nào cả ngày nghĩ cách để trông chừng tẩu tẩu . Mà luôn cách để khiến nàng .