Uất Trì Việt đang sai đưa nó tới hậu viện thì tự dưng Nhật tương quân sủa vang hai tiếng, đột nhiên như đang thút thít.
Uất Trì Việt rút lời định , mặt sang một bên:
- Không cần, cứ để nó ở đây, cô nuôi.
Con chó tên gọi là tương quân vẫn đang "nghẹn ngào nức nở", giống y hệt một tiểu tức phụ mới chịu ấm ức. Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm :
- Ôm nó đây.
Cả ngày nay ở Trường Thọ viện, chút nữa còn tới
Thừa Ân điện, chỉ chút thời gian ít ỏi mới thể gặp
Nhật tương quân.
Một lát , tiểu thái giám ôm con ch.ó nhỏ trong điện.
Cả Uất Trì Việt là mùi rượu, còn Nhật tương quân tắm rửa bằng xà bông thơm nên mùi vị của chó cũng biến mất còn sót chút gì.
Thái tử cho tiểu thái giám lui ngoài, ôm chó săn nhỏ tới mặt, đôi mắt đen tròn của nó, nhịn mà cong khóe miệng lên:
- Nhật tương quân, từ nay về ngươi chính là chó của cô.
Nhật tương quân lè lưỡi như l.i.ế.m nhưng thể đạt mục đích, đành tự l.i.ế.m mũi .
Uất Trì Việt nhẹ nhàng xoa đầu nó, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn:
- Không cậy sủng sinh kiêu.
Lời còn dứt, bên ngoài truyền đến âm thanh của Thẩm Nghi Thu:
- Điện hạ ngủ ?
Trong lòng Uất Trì Việt run lên, đang định sai ôm chó ngoài thì mành trúc khẽ động.
Dưới tình thế cấp bách, Uất Trì Việt chỉ thể nhét Nhật tương quân trong vạt áo n.g.ự.c bịt nó .
Uất Trì Việt nhét Nhật tương quân trong vạt áo ngực, chó săn nhỏ ngay lập tức giãy giụa chui ngoài. Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy trong n.g.ự.c một bọc căng phồng đang nhích tới nhích lui, che gì .
Mắt thấy cung nhân chuẩn vén mành lên, Uất Trì Việt lập tức "trong cái khó ló cái khôn", sải bước nhảy một phát trong trướng, ôm con ch.ó uỵch xuống giường. Hắn suy nghĩ một chút, dậy thổi tắt ngọn nến trong đèn đồng, đó mới trở về.
Hắn mơ cũng bao giờ nghĩ tới sẽ một ngày cùng với một con ch.ó chung chăn chung gối thế . Hai bên huyệt thái dương căng thẳng giật thình thịch, da gà hết tầng tới tầng khác nổi lên đè lên . vì sự việc gấp gáp quá , cũng chỉ dành nhẫn nại. Vì dù cũng vẫn mặc nguyên bộ áo bào , cứ để mà xuống giường ngủ, cũng chẳng chịu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-158.html.]
Cũng may mà dạy bảo Nhật tương quân ít nhiều, cung nhân cùng nội thị cũng lui hết. Lúc trong điện chỉ còn một một chó, chứ nếu để hạ nhân trông thấy, mặt mũi của Thái tử điện hạ cũng đặt ở chỗ nào nữa.
Thẩm Nghi Thu thấy một loạt tiếng bước chân qua tấm màn che. Nàng trong điện, nhưng thấy Uất Trì Việt . Nàng khỏi kinh ngạc:
- Điện hạ?
Bên trong màn trướng truyền đến một tiếng hừ nhẹ.
Thẩm Nghi Thu đến trướng, chỉ thấy nam nhân mặt bên trong. Quần áo mũ miện đều cởi, xung quanh khí tràn ngập một mùi rượu nhàn nhạt.
Tình huống cũng cảm thấy chút kì lạ. Thẩm Nghi Thu thử nhẹ nhàng đẩy đầu vai :
- Điện hạ?
Uất Trì Việt mơ hồ :
- Ta... chút say...
Thẩm Nghi Thu càng nghi ngờ hơn. Nàng mới chỉ gặp say nhưng khăng khăng bản say, chứ từng thấy qua nào tự nhận say bao giờ. Huống hồ nếu Thái tử say rượu, thì tại cung nhân, nội thị ở bên cạnh hầu hạ?
Hiển nhiên là Uất Trì Việt đang điều giấu diếm nàng, nhưng mà nàng cũng chẳng ý định thăm dò bí mật của Thái tử, thậm chí cũng chẳng buồn thêm trong trướng thêm một giây nào. Bởi vì nếu như trong trướng đang khác , bọn thái giám ngoài cũng thể để nàng tiến dễ dàng như .
Nàng suy nghĩ một chút :
Thiếp hầu hạ điện quần áo nhé? Uất Trì Việt vội vàng lắc cổ một cái:
Không cần . Khắp là mùi rượu, khó ngửi lắm. Ta gọi thái giám đến hầu hạ là , Thái tử phi cứ trở về .
Nói thể bất động, vẫn nghiêng trong trướng như cũ.
Dứt lời mới nhận bản mồm miệng quá nhanh nhạy, ngôn ngữ vẫn trật tự rõ ràng, thực chẳng giống bộ dạng say rượu chút nào. Hắn vội vàng :
Ta cũng tỉnh rượu hơn phân nửa . Nàng về Thừa Ân điện , tí tắm rửa xong sẽ tới .
Thẩm Nghi Thu :
Nếu điện hạ khó chịu thì cứ nghỉ Trường Thọ viện . Thần đến đây là chỉ lời cảm ơn tới điện hạ...
Uất Trì Việt cảm thấy chó săn nhỏ trong n.g.ự.c đang bắt đầu uốn éo, chỉ sợ con ch.ó sẽ sủa lên nên lúc chỉ mong Thái tử phi nhanh lên một chút:
Thái tử phi cần đa lễ, cũng chỉ là tùy tiện chọn trong mấy thứ giống thôi. Nàng thích là .