Sau khi uống xong, lệnh cho cung nhân dọn bàn rượu xuống. Hai rửa mặt xong xuôi liền cởi áo, tháo dây lưng ở giường.
Đã nhiều ngày Uất Trì Việt chung chăn chung gối với Thẩm Nghi Thu. Lúc xuống tự chủ mà đưa tay ôm nàng lòng, cảm giác mềm mại dịu dàng lâu thấy nay chợt trở về khiến bất giác thở dài một . lúc , chợt nhớ lúc chập tối mới ôm chó, mặc dù tắm rửa sạch sẽ và quần áo nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc.
Hắn đang định buông Thẩm Nghi Thu thì chợt nhận thấy bên eo xiết chặt , là nàng đang ôm .
Hô hấp của Uất Trì Việt cứng , trái tim liên tục đập nhanh thình thịch. Hắn lập tức quên hết chuyện về chó, chỉ lo ôm thật chặt ở trong ngực. Dù bọn chung chăn chung gối với một thời gian , nhưng đây là đầu tiên Thẩm Nghi Thu đáp cái ôm của . Mặc dù chỉ nhẹ nhàng khoác hờ bên eo thôi, nhưng cũng khiến huyết dịch cả sôi trào hết lên.
Mặt Thẩm Nghi Thu dán lên lồng n.g.ự.c , thấy tim đang đập như trống bỏi, bèn khẽ:
- Đa tạ điện hạ.
Uất Trì Việt ngờ món quà khiến nàng vui vẻ như thế. Tuy rằng tranh của ngoại tổ phụ nàng còn nhiều, nhưng trong cung vẫn giữ mấy món.
Vẫn đang thắc mắc, nàng tiếp:
Trong những bức bình phong hai bức là bút tích của a nương . Đã hơn mười năm từng , nhờ ơn điện hạ...
Uất Trì Việt giờ mới hiểu . Khó trách hai bức thư pháp đó nét vẽ khác so với mười sáu bức còn . Hắn thấy cũng giống nhưng cùng một vẽ, ngờ thể gặp may như thế. Hắn vội :
- Ta cũng nhận .
Thẩm Nghi Thu đương nhiên điều . Cho dù thái tử liệu sự như thần cũng thể nào khả năng đoán trong đó lẫn bút tích của mẫu nàng. Dù là vô tình thôi, nhưng nàng vẫn vô cùng ơn, thế nên thể phủ nhận công lao của .
Dù nữa vẫn cảm ơn điện hạ. Nàng .
Uất Trì Việt cảm thấy đúng. Nếu là tranh của Thẩm phu nhân vẽ, ở nhà giữ bút tích . Thẩm Nghi Thu tựa hồ thể thấu suy nghĩ trong đầu , liền giải thích :
Sau khi phụ phụ mẫu qua đời, cùng nhà từ Linh Châu về Trường An. Trên đường về rơi mất hết tranh của mẫu .
Uất Trì Việt ngạc nhiên:
- Tại rơi mất ? Để sai tìm về.
Lời còn dứt, đột nhiên hiểu . Bị rơi mất là giả, Thẩm gia phá hủy mới là thật.
Quả nhiên Thẩm Nghi Thu :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-160.html.]
Đa tạ ý của điện hạ. Chỉ là qua nhiều năm , tìm cũng chỉ vô ích thôi.
Đời lúc tổ mẫu bệnh nguy kịch, nàng về nhà thăm bà. Rốt cục cũng nhịn mà đem chuyện thắc mắc lâu ở trong lòng hỏi.
Cuối cùng Thẩm lão phu nhân cũng chịu thừa nhận, những bức tranh bà đốt hết từ nhiều năm .
Uất Trì Việt càng ôm nàng chặt hơn, cũng gì đó để an ủi nàng, nhưng tất cả lời như mắc kẹt tại cổ họng.
Ngược là Thẩm Nghi Thu :
Nhờ điện hạ, bây giờ lúc nào thần cũng thể thấy tranh a nương vẽ, như là đủ lắm .
Nàng càng như thế, trong lòng Uất Trì Việt càng cảm thấy chua xót hơn. Hắn vuốt ve sợi tóc của nàng :
Nàng còn cần gì ? Ta sẽ tìm giúp cho nàng. Thẩm Nghi Thu :
Thiếp cần gì cả, những thứ điện hạ tặng, thần chẳng thể gì để báo đáp .
Uất Trì Việt nhíu mày :
Ta bắt nàng báo đáp ? Hắn dừng một chút, thử thăm dò :
Ta thấy nhiều thích nuôi mấy động vật nhỏ để giải buồn, nàng nuôi ? Lúc nào ở đây, nó thể giúp nàng vui vẻ.
Thẩm Nghi Thu trầm mặc một lát lắc đầu:
Khi còn bé cũng từng nuôi một con ch.ó săn nhỏ, nhưng về c.h.ế.t mất ... Đa tạ ý của điện hạ, nhưng nuôi thêm bất kỳ động vật sống nào nữa.
Uất Trì Việt khỏi cảm thấy may mắn vì đem Nhật tương quân đưa cho nàng. Nếu chắc chắn sẽ gợi nhớ chuyện thương tâm của nàng.
Hắn vỗ vỗ lưng nàng :
Giờ mau ngủ , sáng mai còn dậy sớm đấy. Thẩm Nghi Thu khẽ giật :
Dậy sớm?
Uất Trì Việt cúi đầu hôn lên trán nàng một cái:
Đương nhiên là dậy sớm để luyện võ . Nàng lười biếng trốn tránh lâu như , ngày mai nhất định dạy nàng thật nghiêm khắc mới . Nàng cố gắng , sớm ngày học cách cưỡi ngựa b.ắ.n tên, chừng còn kịp chuẩn cho cuộc săn năm nay.