Thái tử ba phần màu sắc mở phường nhuộm, lúc Thẩm Nghi Thu mới hối hận thì còn kịp nữa.
Hôm , trời còn sáng hẳn. Tàn nến cháy hết, trong điện một mảnh tối om. giờ Uất Trì Việt liền tỉnh dậy, ở bên tai Thẩm Nghi Thu:
- Nghi Thu, thời gian còn sớm .
Thẩm Nghi Thu chỉ "ưm" một tiếng, tiếp tục trở cuộn tròn đưa lưng về phía . Lần bất thình lình thổi cổ, nàng chuẩn , đem chăn quấn còn một kẽ hở. Không cho Thái tử thể thừa cơ bây.
Uất Trì Việt đang chỗ để tay, thì bỗng nhiên trong lòng nảy sinh một kế, bắt đầu thổi lỗ tai nàng.
Thẩm Nghi Thu mơ mơ màng màng cảm thấy lỗ tai ngứa, bèn đưa tay lên vuốt thuận tay trùm chăn lên che kín đầu.
Thái tử thử giật chăn , mà . Hắn suy nghĩ một chút :
Nàng dậy để ngắm bình phong của a nương một chút ?
Thẩm Nghi Thu xong lời , lập tức tỉnh táo ba phần.
mà vẫn im bất động, chỉ mơ hồ :
- Tí nữa mới ...
Dù thì bình phong cũng chẳng chân để chạy .
Uất Trì Việt còn cách nào khác, chỉ thể xuất chiêu cuối. Hắn lật Thái tử phi , hai tay bóp má nàng, bắt khuôn mặt nàng thẳng giữa. Miệng của Thẩm Nghi Thu thịt ở hai bên má ép tới, miệng đào nhỏ giờ càng nhỏ hơn.
Hầu kết Uất Trì Việt giật giật, khàn giọng uy h.i.ế.p :
Nếu còn dậy sẽ hôn mặt của nàng đấy. Ta còn rửa mặt , nàng sợ ?
Thẩm Nghi Thu vẫn còn đang mơ hồ, cảm giác phòng cũng nhiều như lúc thanh tỉnh. Chỉ ngáp một :
Xin điện hạ cứ tự nhiên, mặt cũng rửa ...
Dù thì mắc bệnh sạch sẽ cũng chẳng nàng.
Uất Trì Việt nghẹn họng, chiêu quả nhiên là đả thương đối thủ một ngàn tự tổn tám trăm.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng đành lòng. Chỉ thể lấy ví dụ câu dẫn:
Nàng cùng luyện võ cho thật giỏi , lát nữa xong xuôi sẽ dẫn nàng tới ngâm trong suối nước nóng ở Hoa Thanh cung.
Thẩm Nghi Thu khẽ hừ một tiếng. Đời nàng cũng từng mấy ngâm trong suối nước nóng ở Hoa Thanh cung , cũng chẳng khác biệt gì nhiều so với bể tắm trong cung. Ngồi ở xe hết nửa ngày mới tới, đúng là vô cùng nhàm chán.
Huống hồ Thanh Hoa cung cũng chẳng cần cưỡi ngựa, lúc nào cũng thể mà.
Uất Trì Việt thấy nàng vẫn im bất động như cũ, chỉ thể đánh liều tăng thêm mật ngọt để dụ dỗ:
Nàng Giang Nam ? Đợi sức khỏe của nàng hơn , dẫn nàng nhé?
Hắn từng ở đông hiên xem qua khá nhiều sách địa lý, sách ghi chép về các địa phương, bản đồ và du ký nên nghĩ nàng cũng sẽ thích đây đó ngắm phong cảnh. là nàng chỉ thích xem khác trải nghiệm thôi, ở giường cần bước chân khỏi nhà mới là thứ mà nàng thích.
Đi đường xe cộ mệt mỏi, sống ở nơi đất khách quê ai quen, thể thoải mái bằng việc dài ở giường, ăn hoa quả suy nghĩ viển vông chứ.
Huống chi bây giờ Uất Trì Việt đang là Thái tử giám quốc, bình thường cách nào để rời kinh thành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-nang-van-vo-vi-nhu-truoc/chuong-161.html.]
Thẩm Nghi Thu chẳng chút hứng thú nào:
- Đa tạ điện hạ, thần hết.
Người thường dục vọng thì sẽ điểm yếu. Vậy nên khắp nàng đều là tường đồng vách sắt, vững vàng như bàn thạch.
Nếu đổi là khác, ví dụ như Ngũ lang của chẳng hạn, Thái tử kiên nhẫn để giải thích dông dài, đấu khẩu qua như . Hắn nhất định sẽ hai lời mà đem kéo thẳng xuống giường, khi còn đánh cho một trận chứ.
mặt là một mỹ nhân thơm mềm mại, ấm áp dễ thương như thế , thể xuống tay .
Thái tử quấy rối đòi hỏi nửa ngày, tới tận khi giấy dán của sổ bên ngoài cũng dần sáng lên. Cơn buồn ngủ của Thẩm Nghi Thu trôi hết, lúc nàng mới khoan thai dậy, gọi cung nhân tới hầu hạ nàng rời giường.
Chuẩn xong xuôi, Thẩm Nghi Thu phủ thêm áo lông chồn theo Uất Trì Việt khỏi cửa.
Dù Uất Trì Việt từng hố một , thế nhưng vẫn chẳng xa trông rộng. Trời đông nhưng vẫn cứ mặc áo mỏng như cũ.
Tới giáo trường, Uất Trì Việt liền :
- Nàng cởi áo lông chồn .
Thẩm Nghi Thu thoáng qua mấy cây cối đang gió lạnh thổi cho lắc lư ngừng , chịu cởi. Nàng thở một ngụm khói trắng:
- Thiếp lạnh.
Uất Trì Việt "ha" một tiếng, hai lời liền lập tức cởi dây buộc áo lông chồn cho nàng:
Hoạt động một chút là sẽ hết lạnh, mặc nhiều như thế luyện võ .
Dứt lời liền cởi bỏ luôn áo lông chồn của nàng .
Thẩm Nghi Thu khỏi rùng một cái, vỏ đao của Uất Trì Việt chuẩn đánh tới:
- Chạy , chạy một vòng quanh giáo trường là sẽ hết lạnh.
Thẩm Nghi Thu là tiểu thư khuê các, bình thường đường cũng vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, giống liễu rủ trong gió. Nếu xa hơn một chút thì cũng bộ liễn thôi, chịu nổi việc hoạt động chân liên tục như chạy bộ chứ.
Mới chạy một lúc mà nàng thở hổn hển. Tay Uất Trì Việt cầm vỏ đao, giống như đang đuổi dê ở phía nàng. Chỉ cần nàng chạy chậm một chút, sẽ dùng vỏ đao vỗ nhẹ nàng.
Thẩm Nghi Thu sợ nhất là chiêu . Vỏ đao còn chạm lên , mặt nàng đỏ tới tận mang tai. Trước nàng hổ giận dữ động tác , mà cố cắn răng chạy hết bộ hành trình .
Nàng mệt tới mức thở nổi, cũng chẳng quan tâm tới phong thái của nữa, cứ thế mà bệt luôn xuống đất.
Uất Trì Việt cầm một tay của nàng kéo lên:
Mới chạy xong thì thể xuống ngay , thả lỏng gân cốt . Nếu ngày mai chịu khổ sở là nàng đấy.
Dứt lời ép nàng duỗi chân thẳng khom lưng bóp chân cho nàng.
"Giày vò" chân của nàng xong, thái tử :
Còn nhớ rõ cách trung bình tấn như thế nào ? Đứng dậy thử cho sư phụ xem nào.
Thẩm Nghi Thu cắn cắn môi, cố gắng "bày" cái tư thế khiếm nhã cho Thái tử chiêm ngưỡng.